Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 34

Hai giờ sáng, góc tường vang lên hai tiếng chuông lớn, Nghiêm Hi đang chạy về phía phòng dạy dỗ Phương Dật Luân, đẩy cửa phòng ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, tiếng rêи ɾỉ thống khổ là thứ đầu tiên truyền vào lỗ tai Nghiêm Hi.

"Làm sao rồi? Có điều gì muốn nói không?" Nghiêm Hi đứng ở bên mép giường, giọng điệu cũng không tốt lắm, nhìn đứa bé trai vặn vẹo trên giường, nệm dưới thân cậu bé đã bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt một mảng lớn, hoa huyệt còn có chất lỏng đang không ngừng chảy ra, lúc này cơ thể Phương Dật Luân có lẽ đã đói khát đến nỗi không nhịn nổi rồi. Nghiêm Hi biết rồi còn hỏi, lạnh lùng hỏi một câu.

"Muốn đi tiểu… Thật là ngứa... Cứu tôi... " Trên mặt Phương Dật Luân đều là nước mắt, trên người toàn bộ đều là kim châm, thân dưới chỉ cần dùng một chút sức lực sẽ tác động đến kim châm, sau đó chính là sự đau đớn, đã nhịn tiểu suốt một ngày đơn giản bởi vì không có cách nào phóng thích được. Sự ngứa ngáy trong hoa huyệt đã không thể nào dằn xuống được, Phương Dật Luân không nghĩ tới cơ thể mình thế mà lại khao khát đàn ông.

"Muốn đi tiểu thì cứ đi tiểu đi, chờ một chút tôi gọi người đến đổi." Giọng điệu của Nghiêm Hi trở nên bình tĩnh, cố ý nói chuyện này vô cùng ung dung, đương nhiên hắn biết, hơn mười cây kim châm cắm trên dươиɠ ѵậŧ khiến cho Phương Dật Luân vô cùng đau khổ, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy nói với cậu bé.

"Đau... Không thể đi tiểu…” Phương Dật Luân chật vật nói, khép hờ hai con mắt, trong mắt toát ra sự dịu dàng khó có được. Nếu như dươиɠ ѵậŧ không được thả ra thì căn bản mình không dám dùng sức.

“Vậy cậu muốn tôi giúp đỡ sao?" Nghiêm Hi nhếch khóe miệng lên một chút, một bàn tay duỗi ra đùa giỡn với kim châm trên dươиɠ ѵậŧ cậu bé, khiến cậu bé đột nhiên kêu rên.

"Đừng chạm vào... Đừng chạm vào... A a... Đau quá... " Dươиɠ ѵậŧ đã phù nề, dán thật chặt vào l*иg giam nhỏ hẹp, quan sát từ bên ngoài vốn dĩ không giống bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông, càng giống như một quả đào chín hơn.

"Ừm... Đây là thái độ cầu xin của cậu sao?" Nghiêm Hi không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của cậu bé mà tiếp tục trêu chọc, thỉnh thoảng còn mân mê một cây kim châm qua lại.

"Chủ nhân... Cầu xin anh... Thực sự... Thật sự rất đau... Không muốn..." Làm sao Phương Dật Luân có thể chịu được loại đau đớn này nữa chứ, dưới hình thức ngược đãi này, hình như điều gì cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần người đàn ông này chịu dừng tay, chính là giải thoát lớn nhất của Phương Dật Luân.

"Vậy thì tỏ thái độ đi, nô ɭệ mà... Dù sao cũng phải tìm cách khiến chủ nhân vui vẻ." Nghiêm Hi nói xong đột nhiên tay dùng sức rút ra một cây kim châm, lúc rút ra, kim châm còn mang theo không ít máu tươi cùng dịch của cơ thể.

"A.. ." Lần này làm cho hai mắt Phương Dật Luân biến thành màu đen, một tiếng rêи ɾỉ thê lương phá vỡ sự yên tĩnh của đêm tối: "Chủ nhân... Chủ nhân... Luân sai rồi... Xin chủ nhân nhẹ nhàng hơn..." Phương Dật Luân chịu đựng thân dưới bị hành hạ, hai mắt đỏ hoe buông bỏ tôn nghiêm đau khổ cầu xin người đàn ông trước mắt.

"Biết sai, là tốt. Nhưng hình phạt cần có vẫn không thể thiếu, làm sai thì phải bị phạt." Nghiêm Hi hài lòng nói, vì sao lúc nhìn thấy sự vâng lời của cậu bé lại có thể làm cho nội tâm hắn đạt được sự thỏa mãn lớn như vậy, loại cảm giác chinh phục này đã biến mất bao lâu rồi. Nghiêm Hi hơi thả lỏng sức trên tay, rút từng cây kim châm ra, nhìn dươиɠ ѵậŧ cậu bé cơ bản đã bị châm thành cái sàng, thành một cái cột máu, Nghiêm Hi lại có chút đau lòng.

Trong lúc đó mặc dù cậu bé đã cố gắng kiềm chế, nhưng sự đau đớn tê tâm liệt phế kia đâu có dễ dàng buông tha cho cậu như vậy, Phương Dật Luân cảm thấy cuộc đời này có lẽ không có chuyện nào thống khổ hơn, toàn thân run rẩy chờ hành động tiếp theo của người đàn ông.

"Giúp cậu tiêu độc khử trùng, bằng không tên nhóc như cậu sẽ bị phế thật đấy." Thái độ Nghiêm Hi ôn hòa hơn rất nhiều, dùng băng gạc thấm máu và dịch mô chảy ra từ trên người cậu bé, lấy một cái chén chứa đầy chất lỏng, ngẩng đầu nhìn cậu bé: "Thuốc do Linh Đang pha chế, vô cùng hiệu quả." Thấy cậu bé khó hiểu nhìn mình: "Người đàn ông đưa em trai của cậu đi tên là Linh Đang." Nghiêm Hi nói thêm.

"Mặc dù thuốc này có hiệu quả rất tốt, nhưng dược phẩm do Linh Đang nghiên cứu chế tạo không biết tại sao…” Nghiêm Hi kéo dài âm cuối cười xấu xa một chút: "Lúc nào cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!” Vừa nói vừa nhúng dươиɠ ѵậŧ đầy vết thương của cậu bé vào trong nước thuốc.

"Oa... A..." Nếu không phải cơ thể bị cố định ở trên giường, Phương Dật Luân nhất định sẽ nhảy dựng lên, thuốc theo vết thương do bị kim châm chảy vào trong cơ thể, phân thân giống như bị nhúng vào dung nham, sự đau đớn kịch liệt như bị lửa đốt nghiền nát từng dây thần kinh trong cơ thể cậu bé.

Nội dung chương tiếp theo:

"Không phải vậy... A... Nhịn... Không nhịn được... A ha..." Trải qua một lần lêи đỉиɦ, Phương Dật Luân cũng không thể tin được cơ thể mình lại khát vọng kɧoáı ©ảʍ, muốn... Còn muốn nhiều hơn, âm thanh run rẩy nhưng không che giấu được cảm giác nồng đậm do tìиɧ ɖu͙© mang tới.