Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 35

"Được rồi được rồi. . . . Nghiêm Hi nhướng mày nhìn toàn thân Phương Dật Luân co rút, một bên trấn an cậu bé, một bên lấy dươиɠ ѵậŧ đang bị ngâm trong thuốc của cậu bé ra, cởi bỏ đai trinh tiết, thả phân thân sưng đỏ ra, lấy băng gạc bên cạnh nhẹ nhàng băng bó cho cậu bé. Thuận tiện dùng ống dẫn nướ© ŧıểυ giúp Phương Dật Luân đi tiểu.

Thật sự là rất nhiều, mặc dù đau đớn vẫn như cũ, nhưng đã ở trong phạm vi cậu bé có thể chấp nhận được. Hơn nữa vấn đề dươиɠ ѵậŧ và bàng quang đều đã được giải quyết nên cậu bé như trút được gánh nặng, nhưng khi đau đớn qua đi, cảm giác xôn xao trong cơ thể lại quay lại, hai gò má Phương Dật Luân đỏ lên không ngừng thở dốc.

"Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi." Nghiêm Hi biết khát vọng của Phương Dật Luân là gì, nhưng hết lần này tới lần khác không hề đề cập đến chuyện đó.

"Chủ...nhân..." Cậu bé cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cái này hiệu quả mãnh liệt hơn bất kỳ loại thuốc kí©ɧ ɖụ© nào cậu từng dùng, cảm giác nóng rực và xôn xao trong cơ thể thúc ép Phương Dật Luân vứt bỏ tôn nghiêm mở miệng lấy lòng người đàn ông.

"Hả? Còn có việc gì sao?" Nghiêm Hi giả vờ như quên chuyện này hỏi ngược lại cậu bé.

"Tôi... Ở đó... Rất ngứa..." Phương Dật Luân thật sự muốn đào một cái lỗ để chui vào, vô cùng xấu hổ. Cậu bé cảm thấy nói ra lời này chính là cực kỳ dâʍ đãиɠ.

"Ngứa ở đâu?" Nghiêm Hi hoài nghi nhìn cậu bé, còn xấu xa chơi đùa dươиɠ ѵậŧ đang quấn băng gạc: "Nơi này ngứa sao?”

"A... Không phải... Không phải..." Phương Dật Luân vội vàng phủ nhận, ngàn vạn lần đừng đυ.ng vào dươиɠ ѵậŧ đáng thương kia nữa, cảm giác đau đớn đó lại xông vào thần kinh trung ương, khiến Phương Dật Luân phải vội vàng ngăn cản.

"Vậy còn có thể ngứa ở đâu?" Công phu giả ngu của Nghiêm Hi thật đúng là số một, rõ ràng nhìn thấy cửa vào hoa huyệt đã chảy dịch liên tục, nhưng không hề đυ.ng chạm vào mảnh cấm địa kia.

"Lối vào bên dưới... Rất ngứa..." Phương Dật Luân xấu hổ muốn chết, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ nói ra lời này.

"À ~ thì ra là nơi này sao..." Trứng rung trên hạt đậu nhỏ của Phương Dật Luân đã không còn điện từ lâu, Nghiêm Hi lấy trứng rung xuống, hơn nữa còn đùa giỡn lối vào hoa huyệt, ngón tay lúc nhẹ lúc nặng ma sát cửa huyệt, làm cho tìиɧ ɖu͙© đã phai mờ tăng vọt lên.

"Chủ nhân... Tôi muốn... Chịu đựng... Rất vất vả..." Cậu bé nghiêng mặt sang một bên, thật sự quá dày vò, cửa huyệt bị xoa xoa càng thêm mẫn cảm.

"Tôi đã nói rồi, hôm nay cho dù cậu có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không làm cậu, không phải cậu cũng không hi vọng mình sẽ bị xâm phạm sao?" Nghiêm Hi dừng lại một chút nói tiếp: "Như vậy đi, kiên trì đến sáng mai. Tôi sẽ làm cậu, như vậy coi như tôi đã đối xử rất nhân từ với cậu rồi đúng không?”

Nghiêm Hi vừa nói, vừa thay pin trứng rung, sau đó mới cố định trứng rung vào hạt đậu nhỏ của cậu bé. "Nơi này cũng nên bổ sung chút dinh dưỡng." Nghiêm Hi lại cầm lấy thuốc mỡ, nhắm ngay cửa huyệt rồi bôi vào một mảng lớn, sau đó cắm một ngón tay bôi thuốc mỡ lên vách tường bên trong.

Ngón tay vừa chuyển động vài cái, vách tường bên trong vốn mềm mại lập tức co rút lại, mυ'ŧ chặt lấy ngón tay không chịu buông ra, cậu bé ưỡn cơ thể cứng ngắc trên giường lên, cửa huyệt đột nhiên chảy ra một lượng chất lỏng lớn, trong nháy mắt làm ướt toàn bộ tay phải của Nghiêm Hi.

"Ah... Thuốc đó... Không được..." Một cảm giác tê dại vây quanh Phương Dật Luân, hoa huyệt vốn đang đói khát lại bị rót vào thuốc hiệu quả mạnh, hơn nữa còn có ngón tay người đàn ông xoa bóp, hoa huyệt Phương Dật Luân theo đó nổi lên phản ứng. Làm sao lại... lại cắm vào trong nhiều như thế...cứ tiếp tục như vậy nói không chừng cơ thể này sẽ chết mất...Phương Dật Luân rêи ɾỉ, hai chân không ngừng run lên.

"Chỉ như vậy đã phun nước?" Nghiêm Hi kinh ngạc nói một câu, không nghĩ tới thuốc kí©ɧ ɖụ© lần này có kết quả tốt như vậy, đây đã là cơ thể vô cùng mẫn cảm rồi, chạm nhẹ như thế cũng có thể khơi lên một đợt lêи đỉиɦ.

"Không phải vậy... A... Nhịn... Không nhịn được... A ha..." Trải qua một lần lêи đỉиɦ, Phương Dật Luân cũng không thể tin được cơ thể mình lại khát vọng kɧoáı ©ảʍ, muốn... Còn muốn nhiều hơn, âm thanh run rẩy nhưng không che giấu được cảm giác nồng đậm do tìиɧ ɖu͙© mang tới.

"Được rồi, không cần buông thả nữa, cứ như vậy đi, trễ lắm rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nghiêm Hi bật công tắc trứng rung, thân thể cậu bé trong nháy mắt lại căng thẳng. Thuận tay kéo tấm chăn trên giường đắp lên cho cậu bé. "Tôi sẽ không mang bịt miệng cho cậu, nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên tiết kiệm chút sức lực, hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, không ai nghe được đâu. Cậu nhìn xem, tôi vẫn quá mềm lòng với cậu, cứ tiếp tục như vậy sẽ chiều hư cậu.” Biểu cảm trên mặt Nghiêm Hi tựa như nói tôi nên bắt cậu làm gì đây, vô tội như thế, tốt đẹp như thế.

Nội dung chương tiếp theo:

"Chủ nhân... Đừng đi... Đừng đi... Xin chủ nhân... Tha cho Luân... Cầu xin ngài... Làm ơn... " Phương Dật Luân khóc không thành tiếng, không ngừng lắc đầu, hạt đậu nhỏ tiếp tục bị tấn công mãnh liệt, khát vọng của thân dưới đã đột phá cực hạn. Nhìn người đàn ông sắp rời đi, Phương Dật Luân bất lực cầu xin người đàn ông ở lại.