“Aaa…” Lúc đầu kim tiến vào cơ thể, Phương Dật Côn giật mình điên cuồng kêu to, đầu nấm nhỏ đó chính là bộ phận mẫn cảm nhất của thiếu niên, hiện giờ chỗ ấy bị đâm vào, làm cho Phương Dật Côn giật nảy mình, nếu không phải niệu đạo cũng bị cắm đồ vật, có lẽ cậu đã mất khống chế rồi.
“Mới có nhiêu đó đã không chịu được rồi à? Vậy lát nữa sẽ như thế nào đây?” Nghiêm Hi thể hiện sự khó xử trên nét mặt, thở dài một hơi, lấy một cái hình cụ trông như khóa miệng từ trong tủ đầu giường ra.
Khóa miệng cắm thẳng vào trong cổ họng Phương Dật Côn, khiến cho thiếu niên không thể hừ nhẹ ra tiếng. Lúc này ngoài cây gậy mát xa vẫn “rè rè” thành tiếng thì xung quanh không nghe thấy thêm bất kì âm thanh nào khác.
“Cậu chịu đựng hình phát tới sáu giờ sáng tôi sẽ dậy. Hai tiếng đồng hồ tới sẽ trôi qua nhanh thôi, bé ngoan.” Giọng nói của Nghiêm Hi trở nên dịu dàng hơn, hắn đưa một bàn tay đẩy sợi tóc vương trên mặt Phương Dật Côn, nhẹ nhàng vỗ về trán của cậu và đắp cho cậu một cái thảm lông, tắt đèn bàn rồi mới hài lòng nằm xuống mà ngủ tiếp.
Khoảng sáu giờ sáng Nghiêm Hi đúng giờ mở mắt, vô thức duỗi tay sang bên cạnh sờ soạng chỉ thấy một mảng ẩm ướt. Hắn ngồi dậy thì thấy Phương Dật Côn đã chìm vào hôn mê, thân thể vẫn còn run rẩy, trên mặt toàn là những vệt nước mắt, hai tròng mắt mở to cứng đờ nhìn về phía trước, ngay cả mí mắt cũng không nhắm lại. Có thể thấy được một đêm này cậu đã trôi qua trong sự dày vò đến cùng cực.
Nghiêm Hi xem xét một lúc thì lấy gậy mát xa và kẹp điện ở hai đầṳ ѵú xuống, máu huyết theo đầṳ ѵú chảy về hai sườn ngực. Tay chân hắn nhẹ nhàng gỡ bỏ l*иg giam ở cậu nhỏ, nhìn dươиɠ ѵậŧ bị tra tấn cả một đêm hiện ra màu sắc xanh tím không bình thường, tiếp theo chậm rãi rút điện châm ở cậu nhỏ ra, thiếu niên cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, chắc là đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu.
Ở lỗ nhỏ đổ một ít gel bôi trơn, Nghiêm Hi từ tốn lôi gậy mát xa ra, đúng như trong dự đoán, lỗ nhỏ đã bị mở rộng tới cực lớn. Khi rút ra, cậu nhỏ ở đằng trước không chịu được mà tràn ra một ít máu đọng lại và tϊиɧ ɖϊ©h͙, niệu đạo cũng được mở rộng khá ổn. Nghiêm Hi gỡ bỏ trói buộc, bế Phương Dật Côn tới bên kia giường lớn, lấy một cái khăn lông ấm áp, chà lau nhẹ nhàng những dấu vết dạy dỗ trên người cậu.
Động tác nhẹ nhàng như mèo, cảm nhận được hô hấp yếu ớt của thiếu niên, Nghiêm Hi cúi người hôn lên hai sườn mặt của cậu rồi đứng dậy lấy một ít thuốc hạ sốt đặc chế của Dạ Sủng, bôi lên trên cậu nhỏ đang bị thương và hai đầṳ ѵú sưng tấy. Trong lỗ nhỏ, đặt biệt là tuyến tiền liệt bị tra tấn kích điện cả một đêm được bôi loại thuốc chuyên biệt khác. Hắn dùng khăn nóng lau trên người thiếu niên, lau qua lau lại nhiều lần, nghe thấy cậu khẽ hừ nhẹ một tiếng, xem ra đã khôi phục một chút ý thức. Sau đó hắn xoa bóp thái dương cho cậu một chút để làm cho các dây thần kinh đang căng chặt trên người được thả lỏng, khoảng 10 phút sau, hai tròng mắt của cậu mới chậm rãi khép lại.
Xem ra Phương Dật Côn đã hoàn toàn thả lỏng và tiến vào giấc ngủ sâu. Nghiêm Hi đứng dậy, đến phòng bên cạnh thay quần áo, mặc vào bộ đồ của điều giáo sư chuyên nghiệp. Hình tượng của một tinh anh trong giới thương nhân đã biến mất. Hắn mặc chiếc áo khoác ngắn màu đen, trên áo khoác có một ít trang sức kim loại, tưởng chừng như còn có thể nhìn ra mấy khối cơ bụng cùng với quần da đen bó sát cơ thể, ứng với một đôi giày thấp màu nâu đậm, trên eo treo một cái roi ngắn. Toàn thân toả ra một làn hơi thở bí ẩn lạnh lùng. Nhìn lại chính mình trong gương, khóe miệng Nghiêm Hi hơi hơi nhếch lên.
Thân phận này phù hợp với hắn hơn, Nghiêm Hi cầm lấy máy truyền tin treo trên tường, gọi một phần đồ ăn sáng và dịch dinh dưỡng dành cho nô ɭệ, nhân viên công tác nhanh chóng đẩy xe thức ăn tới.
Sủng vật mà Nghiêm Hi sở hữu trước nay chỉ có mình Cấm Ngôn, cho tới bây giờ mới thu nhận cặp anh em này. Nô ɭệ của Nghiêm Hi từ trước tới giờ vẫn luôn được đối xử tốt nhất, ngay cả hộp dinh dưỡng cũng không giống với những nô ɭệ khác, trong thành phần có bỏ thêm rất nhiều chất bảo dưỡng da thịt mềm mịn co dãn, rất dễ dàng hấp thu mà lại không sinh ra phản ứng bài tiết và chứa đựng nhiều loại chất khoáng bổ dưỡng mà cơ thể cần. Nhưng dù có tốt đến mấy, cũng không phải là đồ ăn ở thể rắn, về cơ bản không có tác dụng no bụng. Đương nhiên đây cũng nằm trong chương trình dạy dỗ.
Đầu tiên Nghiêm Hi giúp Phương Dật Côn tiêm dịch dinh dưỡng vào trong cơ thể, sau đó mới ăn sáng, sửa sang lại đồ dùng để điều giáo của mình, một lần nữa xác nhận cậu vẫn đang ngủ say, lúc này hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.