Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 24

“Rời khỏi anh ta đi, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu đây? Cũng chỉ là trị liệu thôi mà? Tôi có thể đưa bà ấy ra nước ngoài và cung cấp cho bà ấy môi trường chữa bệnh tốt hơn. Trong giới y học thì những việc này không làm khó được tôi.” Linh Đang phủi tay nhảy dựng khỏi ghế, đôi mắt đỏ bừng giận dữ nhìn chằm chằm vào Cấm Ngôn đang ngồi dựa trên giường.

“Không được đâu.” Cấm Ngôn không nhìn Linh Đang mà vẫn luôn nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ. Nằm trên giường một thời gian dài, vết thương ngoài da trên người hắn đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Lần này bộ phận bị thương nặng nhất trên người hắn là bàng quang, bởi vì không thể rút máu ở bàng quang để giải trừ tác dụng của thuốc được mà chỉ có thể từng chút từng chút dùng nước thuốc đặc hiệu để rửa sạch, mỗi lần 1000cc, bắt buộc phải khiến cho bàng quang đầy đến cực hạn mới có thể đạt được hiệu quả trị liệu.

Đương nhiên quá trình đó cực kỳ đau khổ, cho tới bây giờ, Cấm Ngôn vẫn chỉ có thể dựa vào ống dẫn tiểu để bài tiết chất lỏng trong cơ thể, mà khi chất lỏng đi ra thường chứa cả tơ máu ở trong. Thế cho nên hiện tại Cấm Ngôn vẫn không thể đứng dậy hoạt động được, đợt này Cấm Ngôn cũng chẳng mấy khi uống nước, có thể thấy được bờ môi vốn đỏ mọng và đầy đặn bắt đầu có dấu vết khô nứt.

Cấm Ngôn vốn định để ba nô ɭệ chăm sóc mình và Tiểu Diệp Tử. Nhưng Linh Đang cứ nhất quyết muốn ở lại chăm sóc, Cấm Ngôn cũng chẳng có hơi sức để từ chối nên cũng đành im lặng coi như đồng ý. Tuy nhiên, kể từ khi hắn tỉnh lại, Linh Đang cứ liên tục yêu hắn hắn rời khỏi Viêm Đế, mấy hôm nay hắn nghe những lời này tới nỗi lỗ tai sắp đóng kén rồi.

“Cấm! Ngôn!” Mắt Linh Đang như sắp phun ra lửa đến nơi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này. Thường ngày nhìn Linh Đang có vẻ cao quý ôn hòa, nhưng thật ra tính tình cũng cực kỳ nóng nảy. Tuy nhiên, khi đối mặt với sự hờ hững lạnh lùng của Cấm Ngôn thì hắn ta lại chẳng biết làm gì mà chỉ có thể tức đến độ giậm chân.

“Chủ nhân, tới giờ dùng thuốc rồi.” Linh Đang đang định nói gì đó thì đã bị người đang quỳ gối ở cửa là Kết cắt ngang. Kết bưng một khay kim loại trên tay, phía trên có hai túi chất lỏng màu xanh nhạt, đó là thuốc để rửa sạch bàng quang.

“Bỏ xuống! Cút ra ngoài!” Không đợi Cấm Ngôn mở miệng, Linh Đang đã xoay người gào lên với Kết đang quỳ ở cửa.

Kết ngây người ra một lát, nhưng cậu không lui ra mà vẫn quỳ gối tại chỗ nhìn về phía Cấm Ngôn.

Cấm Ngôn không nói gì mà chỉ hơi nhắm mắt lại, hắn khẽ nâng cằm ý bảo Kết có thể ra ngoài. Có được chỉ thị của chủ nhân, Kết đặt khay vào trong phòng sau đó quỳ lùi dần ra ngoài.

“Nói cho tôi biết! Tại sao cậu không chịu chấp nhận tôi?” Linh Đang vẫn luôn nén lửa giận xuống, hắn ta túm lấy áo bệnh nhân của Cấm Ngôn. Áo bệnh nhân vốn đã lỏng lẻo bị Linh Đang xé toạc ra, mấy cái nút áo phía trước lập tức bung ra, lộ ra thẻ bài kim loại treo trước ngực.

“Nhìn thấy chưa?” Cấm Ngôn bình tĩnh cụp mắt xuống nhìn trang sức trước ngực mình. Sau đó hắn ngước mắt lên nhìn đôi mắt xanh lá u tối kia.

“Cậu đang lưu luyến sự dạy dỗ của Viêm Đế à?” Nương theo ánh nhìn của Cấm Ngôn, Linh Đang nhìn đồ trang sức treo trên khuyên vυ' ghi dòng chữ “Đồ chuyên dụng của Viêm Đế”. Cảm xúc trong mắt hắn ta rất phức tạp, giọng nói mang theo đôi chút không thể tin tưởng.

Cấm Ngôn nghiêng đầu tránh đi sự chất vấn của Linh Đang, hắn không định trả lời câu hỏi của Linh Đang, ánh mắt bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

“Được thôi… Cậu thích bị điều giáo như vậy à? Chẳng phải thân thể cậu cũng rất ti tiện sao? Nếu cậu đã dâʍ đãиɠ như thế, tôi sẽ thỏa mãn cậu.” Cuối cùng Linh Đang cũng không chịu được thái độ làm lơ kia của Cấm Ngôn, hắn ta đã sắp cùng nổ đến nơi rồi. Hắn ta buông tay ra, cơ thể Cấm Ngôn cũng ngả xuống đầu giường theo.

Tóc dài như thác rũ xuống trước ngực, quần áo bệnh nhân trên người Cấm Ngôn lại lộ ra khí chất cấm dục mê hoặc lòng người. Cấm Ngôn nhìn Linh Đang đi tới phía cửa bưng dung dịch để tẩy rửa lên, sau đó lại quay về đứng bên mép giường của mình, trong mắt hắn ta ngập tràn sự tức giận.

Ngẩng đầu nhìn Linh Đang đang tức giận, Cấm Ngôn hơi cau mày nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng quay về trạng thái lạnh như băng trước đó. Đôi mắt tựa băng lạnh hơi híp lại, nhìn thẳng vào mắt Linh Đang.

“Nói cho tôi biết, có phải từ khi sinh ra cậu đã dâʍ đãиɠ rồi không? Nếu cậu muốn trải nghiệm giới hạn cao nhất của tìиɧ ɖu͙©, tôi hoàn toàn có thể thỏa mãn cậu, nhưng tại sao cậu lại chỉ cần Viêm Đế? Hả?” Linh Đang nắm lấy tóc gáy Cấm Ngôn rồi ôm ghì lấy hắn vào lòng mình. Ánh mắt hắn ta cực kỳ nguy hiểm, lời nói ra lại càng hung dữ đáng sợ hơn, quả thật giống như một con sói hoang sắp tức giận.

Cấm Ngôn vẫn im lặng không nói gì. Hắn định mở miệng nói gì đó, nhưng cứ định nói rồi lại thôi. Nếu là người tinh tế thì sẽ nhận ra được sự bất lực lóe lên trong mắt Cấm Ngôn, nhưng bây giờ Linh Đang lại hoàn toàn không thể phát hiện ra được.