Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 22

Sóng điện trong lỗ nhỏ đã tạm dừng nhưng vẫn còn cảm nhận được dư âm của những rung động của cây gậy mát xa ở bên trong khiến thành ruột trở nên cực kỳ mẫn cảm. Đặc biệt là ở trên đỉnh niệu đạo, cậu nhỏ không ngừng kêu gào muốn thoát khỏi l*иg giam, nhưng chủ nhân lại không cho cậu bắn ra.

Phương Dật Côn đau khổ hừ nhẹ, nhưng sợ đánh thức chủ nhân đang ngủ bên cạnh nên đành phải cắn răng chịu đựng.

Phương Dật Côn cảm nhận được nhịp thở đều đều của người đàn ông, hình như anh đã ngủ rồi, điều này nhắc nhở cậu rằng còn có đợt kích điện thứ hai sắp đến. Trời ơi, cậu sắp điên mất rồi, tại sao cậu lại chọn cái này chứ, rõ ràng là bản thân không thể chịu đựng được. Ngay từ lần đầu tiên cậu đã bị kích cỡ bên ngoài của thứ đồ chơi này che mắt, kích điện mới là cách dạy dỗ đáng sợ nhất mà Phương Dật Côn lại ngây thơ không hiểu được điều này.

Cơ thể từ trạng thái tê liệt đã dần dần lấy lại được cảm giác, máu toàn thân đều đổ dồn về phía cậu nhỏ, nhưng lại bị bộ giam trinh tiết ngăn cản không cho bắn ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy tra tấn Phương Dật Côn, cảm thấy chẳng khác nào đang ở trong địa ngục vậy. Vài phút trôi qua, rất nhanh trong lỗ nhỏ đã tiếp nhận đợt kích điện thứ hai, cậu cắn chặt răng chịu đựng, toàn thân không ngừng run rẩy, phía sau là hình cụ liên tục cọ sát vào vách niệu đạo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả trên cả dưới làm cho cậu không biết phải xử lý như thế nào.

Nước mắt Phương Dật Côn thi nhau tuôn ra, khăn trải giường đã bị nước mắt thấm cho ướt nhẹp, thân thể xuất hiện phản xạ tự nhiên, bắt đầu run rẩy kịch liệt hơn. Phương Dật Côn nghĩ hay là bây giờ để bệnh tim phát tác, cứ như vậy chết quách đi cho xong, còn tốt hơn là chịu dày vò thế này. Tuy nhiên cậu cũng không biết tại sao đã vượt qua giới hạn của cơ thể như vậy mà lại không có dấu hiệu phát bệnh nào cả. Kiểu tra tấn này dài như đã trôi qua mấy thế kỉ rồi, mãi chưa tới được điểm cuối cùng.

Đồng hồ trong góc gõ vang ba tiếng, đã là 3 giờ sáng rồi, trạng thái của Phương Dật Côn đã trở nên suy yếu. Cậu cũng không nhớ được bản thân đã chịu mấy lần kích điện rồi mà cậu nhỏ đã trở nên nóng rát đau đớn, có thể là đã bị thương rồi chăng? Vậy mà loại tra tấn không cho người ta xuất tinh này lại không thể gỡ bỏ được vẫn còn đang bao quanh cậu nhỏ của Phương Dật Côn.

Luồng điện lại đến thêm lần nữa, cuối cùng Phương Dật Con không thể chịu đựng được nữa mà rên la thành tiếng, thân thể lại nhận thêm một trận co rút kịch liệt và sự run rẩy cực độ.

“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Nghiêm Hi có chút bực bội, ngồi dậy cất giọng khó chịu, chậm rãi vươn tay ra bật một bên đèn bàn lên. Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Dật Côn đang ở bên cạnh run rẩy.

“Chủ nhân… cầu xin ngài... tôi thật sự... không chịu đựng nổi nữa…” Cậu đã bất chấp tất cả, không suy nghĩ gì mà mở miệng cầu xin người đàn ông cho bản thân một sự giải thoát.

“Tôi đã nói rồi, cầu xin này nọ chỉ mang tới sự trừng phạt, lời tôi nói cậu không nghe lọt tai chút nào à?” Nghiêm Hi dùng một tay hất thảm lông lên, mới phát hiện mồ hôi của Phương Dật Côn đã làm ướt đẫm khăn trải giường, đôi mắt đỏ au sưng tấy của cậu còn đọng lại nước mắt.

“Tôi... Xin lỗi... Chủ nhân... Nhưng... Cơ thể của Côn… Đau quá…” Phương Dật Côn bị biểu hiện không vui trên mặt của người đàn ông dọa cho sợ hãi, cậu nhỏ giọng nức nở với Nghiêm Hi. Trói buộc trên cơ thể đã in hằn lên da thịt, chân tay bởi vì máu không lưu thông được mà đã mất đi cảm giác.

“Lúc trước tôi đã nói không được đánh thức tôi, bé con sao lại hư thế nhỉ? Không thông cảm cho chủ nhân chút nào cả, xem ra nếu không trừng phạt cậu thì cậu không biết mình đã làm sai chỗ nào đâu.” Nghiêm Hi xoay người lấy điều khiển từ xa, bật rung tới mức cao nhất.

Ngay lập tức có thể cảm thấy lực của gậy mát xa đã tăng mạnh hơn, khiến thân thể thiếu niên trong tức khắc trở nên căng thẳng, hô hấp cũng phải dừng lại một lúc, một dòng sóng điện như muốn xé nát cậu mạnh mẽ ập tới lỗ nhỏ. Trong cơn mơ dường như còn có thể nghe thấy tiếng dòng điện đập “ba ba” vào thành ruột.

“Biết sai chưa?” Giọng nói của Nghiêm Hi đã có chút nghiêm khắc. Sóng điện hoạt động khoảng 10 giây, cũng là giới hạn mà thân thể có thể tiếp nhận được. Sau khi sóng điện và rung động ngừng lại, Nghiêm Hi rũ mắt nhìn chàng trai bên cạnh mình.

“Xin... Xin lỗi… Côn đã sai rồi… Côn không nên đánh thức chủ nhân…” Phương Dật Côn biết rằng cậu không thể tiếp tục cầu xin nữa, nếu không cậu cũng không biết điều gì sẽ chào đón mình tiếp theo.

“Làm sai thì phải bị trừng phạt đúng không nào?” Lời nói của Nghiêm Hi chậm lại một chút, duỗi bàn tay chạm tới hai hạt đậu đỏ đã căng trướng ở trước ngực Phương Dật Côn. Đồng thời có thể cảm nhận được dòng điện tê rần truyền tới từ bên nụ hoa.

“Vâng…” Tiếng nói của cậu run run, nhỏ giọng đáp ứng người đàn ông. Đầṳ ѵú bị bàn tay kia chạm vào đã đau như muốn rụng xuống, chịu đựng sự đau đớn kinh khủng như vậy, thế nhưng cậu lại không dám mở miệng xin tha.

“Vậy phạt cậu dùng cây gậy mát xa thô to kia, đương nhiên, đây là do cậu phạm sai lầm nên mới phải chịu như vậy… Cái kiểu kích điện vừa nãy, mỗi 10 phút một lần, mỗi lần liên tục 10 giây.” Nghiêm Hi vừa nói, vừa rút gậy mát xa trong lỗ nhỏ ra, lúc lôi ra đồng thời cũng dính một ít tơ máu.

“Chủ nhân…” Thiếu niên dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nghiêm Hi đang thô bạo đẩy mạnh gậy mát xa vào trong cơ thể mình, lỗ nhỏ bị căng phồng tới một nếp nhăn cũng không có, kéo theo đó chính là sự đau nhức ở bên trong, đỉnh gậy mát xa không lệch không nghiêng vững vàng nhắm ngay tuyến tiền liệt.

Từ mép giường Nghiêm Hi kéo một cái ổ điện ra: “Đã là trừng phạt, thì chắc chắn sẽ không thoải mái, nhớ cho kỹ lần sau không được làm trái mệnh lệnh của tôi nữa.” Nghiêm Hi cầm kim tiêm đã khử trùng, đỡ lấy cậu nhỏ đang bị kẹp chặt trong l*иg giam, cắm kim tiêm vào phần đỉnh nhỏ, đâm vào 5 cm, cuối cùng chỉ còn phần cán đuôi kết nối với dây điện ở bên ngoài cơ thể.