Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 21

“Hôm nay chúng ta đi ngủ sớm chút nhé?” Nghiêm Hi nhẹ nhàng đặt thiếu niên trên giường lớn.

Những tưởng hôm nay đến đó là đã kết thúc rồi, Dật Côn ngây thơ không thể tưởng tượng được việc “đi ngủ” mới chính là khởi đầu của sự đau khổ.

Nghiêm Hi xoay người lấy một cuộn dây thừng ra, đặt bên giường. Hắn cúi xuống đè lên người thiếu niên rồi lấy giấy lau đi những giọt nước mắt chưa khô của cậu: “Mới ngày đầu tiên mà đã khóc thành như vậy rồi, thật chẳng ra sao cả.” Nghiêm Hi ngồi thẳng dậy, hắn buộc hai cánh tay của thiếu niên lại với nhau, sau đó tách hai chân của thiếu niên rồi buộc đùi với cẳng chân lại với nhau. Tiếp theo, hắn dùng dây thừng trói chân trái với tay trái, chân phải với tay phải của thiếu niên lại, cách trói này làm cho hai chân hai tay cậu tự hạn chế lẫn nhau. Sau đó, hắn kéo tứ chi của thiếu niên tới đầu giường, khóa lại khiến bờ mông của thiếu niên lơ lửng khỏi giường và chổng lên . Ngoài ngón tay ngón chân ra thì các bộ phận khác của cơ thể không thể cựa quậy nổi trong tư thế này.

Nghiêm Hi lấy từ dưới giường ra hai chiếc kẹp cá sấu nối với dây điện. Hắn kẹp chúng vào hai khuyên vυ' vừa được xỏ của cậu rồi từ từ vặn công tắc.

“Chủ… Chủ nhân… Đau…” Núʍ ѵú vừa mới xỏ khuyên của cậu bị tra tấn bằng dòng điện, tuy chỉ là dòng điện thấp thôi nhưng đối với đầṳ ѵú đang có vết thương mới mà nói thì thật sự là đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Phương Dật Côn sợ hãi nói với Nghiêm Hi.

“Chỉ là dòng điện thấp thôi, đáng ra phải rất thoải mái chứ nhỉ?’’ Nhìn đầṳ ѵú của thiếu niên bắt đầu đỏ lên, Nghiêm Hi nhẹ nhàng cười một tiếng rồi lấy ra hai cây gậy rung kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt có phần đỉnh cong bốn mươi lăm độ đặt ở trước mặt Phương Dật Côn.

“Chọn một cái đi.” Hai cái gậy rung ở trong tay Nghiêm Hi đều làm bằng kim loại, một cái to bằng cổ tay, một cái chỉ bằng hai ngón tay. Thấy thiếu niên đang định nói gì đó, Nghiêm Hi lại bổ sung: “Loại nhỏ hơn có mạch xung chấn động, hơn nữa cách nửa giờ sẽ phóng ra điện một lần, còn loại to này chỉ mở mạch xung chấn động chứ không phóng điện.”

“Chủ nhân… không chọn có được không ạ?” Nước mắt trên mặt Phương Dật Côn còn chưa khô mà cậu đã lại rơm rớm nước mắt tiếp. Chuyện này cũng giống như việc bảo cậu chọn chết đuối hay chết do bị đâm chết vậy, mặc dù cậu biết lời cầu xin của mình chẳng có tác dụng gì nhưng cậu vẫn nuôi một chút hy vọng.

“Bắt buộc phải chọn.” Mặt Nghiêm Hi mang theo một chút khó chịu, hắn đanh giọng lại.

Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, Phương Dật Côn cúi đầu xuống gian nan lựa chọn. Đến cuối cùng, do không chịu được việc để một vật thô cứng tiến vào cơ thể mình nên cậu đành chọn gậy rung nhỏ có sóng điện.

Khóe miệng của Nghiêm Hi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười dịu dàng. Hắn lấy thuốc bôi trơn ở đầu giường bôi một ít ở miệng lỗ nhỏ của cậu, sau đó nhẹ nhàng đẩy gậy rung vào trong. Tiếp theo, hắn điều chỉnh góc độ của gậy rung. Sau khi chắc chắn được rằng đỉnh gậy rung đã được đặt đúng tại điểm G trong cơ thể cậu, hắn cố định đuôi của của gậy rung với khóa tròn ở bên eo cậu để tránh bị tuột ra.

“Ưm a… ừm…” Phương Dật Côn nghe thấy tiếng rè rè trong cơ thể mình, kɧoáı ©ảʍ cũng ập tới theo âm thanh đó. Cậu nhỏ của cậu đã cương cứng nhưng lại bị giam trong l*иg của đai trinh tiết.

“Sướиɠ lắm đúng không? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nửa tiếng sau cậu sẽ đón một đợt xung động, để tôi nhớ xem nào, nó sẽ kéo dài khoảng mười phút.” Nghiêm Hi nói như đang buôn chuyện phiếm và vừa vuốt ve cậu nhỏ đáng thương đang bị nhét trong l*иg của cậu. Hắn ngắm nhìn dươиɠ ѵậŧ hơi cương cứng đang bị đai trinh tiết khóa chặt lấy.

Giằng co khoảng hai mươi phút, cuối cùng thiếu niên cũng mở miệng xin tha: “Chủ nhân… Cầu xin anh… Để Côn lêи đỉиɦ… Một lần đi…” Nhìn người đàn ông vẫn còn đang vuốt ve cậu nhỏ của mình, Phương Dật Côn mới hiểu ra rằng người đó đang đợi nửa giờ đầu tiên trôi qua.

“Bé ngoan à, cậu nên biết rằng những gì chủ nhân ban cho cậu đều là thứ tốt nhất. Cậu không được phép xin xỏ gì thêm nữa, nếu không nhận lại chỉ có sự trừng phạt mà thôi. Biết chưa? Hả?” Nghiêm Hi vừa nói vừa dùng trứng rung trong tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu nhỏ nằm trong l*иg giam của thiếu niên, có chút chất lỏng trong suốt chảy ra khỏi đỉnh dươиɠ ѵậŧ cậu.

“Sao lại chảy ra thế này nhỉ?” Nghiêm Hi lấy một cái ống nhựa trong suốt trông giống như ống dẫn tiểu ra, có điều ống nhựa không dài mà lại còn đặc ruột.

“Chủ nhân… Đừng mà… Cầu xin ngài… Tôi không nhịn được nữa rồi…” Trông thấy người đàn ông đang vạch lỗ niệu đạo mình ra rồi căn ống nhựa định cắm vào, Phương Dật Côn vội vàng mở miệng ngăn hắn lại.

“Đứa bé ngốc nghếch này, nếu không có tôi giúp cậu thì làm sao cậu có thể chịu đựng nổi?” Vừa dứt lời, Nghiêm Hi nhẹ nhàng cắm ống nhựa trên tay vào trong lỗ niệu đạo của thiếu niên, cho đến khi cả cái đều vào hết.

Ngửa đầu về phía sau, Phương Dật Côn nghiến chặt răng cảm nhận cơn đau truyền từ thành niệu đạo tới. Sự chậm chạp tiến vào đó làm cơn đau càng kéo dài ra hơn, cậu bật ra vài tiếng nức nở nghẹn ngào.

Hậu môn cậu đột nhiên truyền tới một cơn đau mãnh liệt: “A… chủ nhân… chủ nhân…” Thiếu niên mở to hai mắt, đồng tử cậu kịch liệt co rút lại, cơ thể bắt đầu run lên bần bật. Cậu nhỏ đã tràn ngập chất dịch cứ lắc qua lắc lại. Hai nụ hoa trước ngực nóng rát đau đớn như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đồng thời.

“Không sao đâu, chỉ là điện mà thôi, như vậy mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt của cậu, làm cho nó tiết ra nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơn nữa.” Nghiêm Hi nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Côn giống như đang an ủi. Dựa vào gân xanh hiện trên cổ thiếu niên, hắn biết cậu đang cố gắng chịu đựng cơn đau và kɧoáı ©ảʍ, cậu nhỏ ở phía dưới cũng đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ sẫm.

Thiếu niên chợt co giật vài cái, sau đó cơ thể cậu nhũn ra, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã, hẳn là cậu đã lêи đỉиɦ lượt đầu tiên. Tuy nhiên, sóng điện vẫn còn đó, có thể nhìn thấy hậu môn cậu vẫn đang không ngừng co rút lại.

“Tốt lắm, nghỉ ngơi đi… Đêm nay hãy còn dài lắm. Nhớ cho kỹ, không được đánh thức tôi dậy.” Nghiêm Hi khẽ vỗ hai đùi của thiếu niên rồi lấy một cái thảm lông ở bên cạnh ra đắp bừa lên người cậu. Sau đó, hắn thay đồ ngủ và nằm xuống cạnh thiếu niên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rên yếu ớt của Phương Dật Côn. Nghiêm Hi trở mình nhẹ nhàng khép hai mắt lại.