Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 61

Anh ấy đến gần tôi hơn một chút.

“Tại sao quả trứng nguy hiểm này, có vẻ là trứng quái vật, lại chỉ chấp nhận mỗi em? Nó rất kì lạ. Ngoài ra, làm thế nào mà em biết cách để đột phá dòng chảy của nội lực? Tại sao em lại giấu lý do đi và giúp ta?”

Kayden nheo mắt nhìn biểu cảm của tôi. Nó giống như anh đang cố gắng tìm ra những gì bên trong tôi.

“Chuyện đó……, sau cùng thì, mọi người đều đang nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, nên tôi không có gì để nói. Nhưng đợi đã. Kayden, chúng ta không có thời gian cho việc này. Mặt trời đang lặn."

Tôi chỉ lên bầu trời. Như tôi đã nói, mặt trời đang bắt đầu lặn. Đã đến lúc những con quái vật xuất hiện.

"Ta không sao cả. Còn em thì sao? Chúng ta hãy qua đêm với nhau ở đây chứ? Ta thực sự không sợ chết."

Kayden đưa mặt anh lại gần tôi hơn. Sự điên cuồng trong mắt anh dường như vẫn còn đó cho đến khi tôi nói cho anh biết sự thật.

"Nó rất kì lạ. Không chỉ là một hoặc hai việc. Margaret, hãy nói cho ta biết cô đang giấu cái quái gì.”

Kayden nói một lần nữa. Tôi cố gắng giải thoát bàn tay bị Kayden tóm lấy, nhưng tôi thậm chí không thể cử động.

‘Mình có nên rút súng bắn pháo sáng không? Tôi nghĩ mình có thể quay lại trong một giây và bỏ chạy.’

Với suy nghĩ đó, tôi đặt tay lên chiếc túi đeo chéo. Ngay lúc đó, tôi bắt gặp đôi mắt sắc bén của Kayden.

“Em định bỏ trốn một mình sao? Em chỉ nghĩ về việc chạy trốn, phải không? Em đã định bỏ rơi chúng ta ngay từ đầu.”

"C-Chờ đã."

Tôi quá hoảng hốt nên cố đẩy anh ra. Nhưng anh đã nắm tay tôi chặt hơn.

Đúng lúc đó, bóng một con quái vật từ khu rừng bước ra.

“Điều đó bây giờ không quan trọng. Đằng sau ngài……!!"

Kayden nhìn theo ánh mắt của tôi và quay lại nhìn về phía khu rừng.

Ngay sau đó, một cái chân dài đầy lông vươn ra qua bụi cây.

Xuyên qua bụi cây, một con nhện khổng lồ xuất hiện. Nó to gấp ba lần cơ thể tôi.

Ánh mắt của tôi bắt gặp với tám con mắt gắn liền với cơ thể được bao phủ bởi lông đen. Tôi sợ đến mức không thể cử động được nữa.

"Cái quái……"

Kayden cũng đang nhìn con quái vật nhện với vẻ mặt khó hiểu.

Vào lúc đó, con nhện nhanh chóng di chuyển theo hướng về phía Kayden.

"Nguy hiểm!"

Tôi đẩy Kayden ra một cách mạnh mẽ, sau đó rút quả lựu đạn ra khỏi túi đeo chéo và rút chốt.

Sau đó, tôi thủ thế, nhắm vào cơ thể của con nhện và ném lựu đạn.

bang!

Cơ thể của con nhện khổng lồ vỡ ra thành nhiều mảnh và nằm rải rác trên mặt đất.

Vấn đề là tiếp theo.

duk duk duk duk duk.

Những con nhện cỡ trung bình của loài nhện khổng lồ bắt đầu đổ xô ra.

"Thôi xong rồi."

Tôi lùi thêm một bước trong tuyệt vọng. Đó chắc chắn là loài nhện mà Yuanna và nhóm của cô ta đã gặp phải.

Kayden rút ra con dao găm, nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi lại gần anh. Tôi không thể lùi lại được nữa. Bởi vì nơi tôi đang đứng là một vách đá.

Tôi mở túi đeo chéo và lấy quả lựu đạn ra. Và tôi nhìn vào số lựu đạn còn lại. Chỉ còn lại hai quả.

Túi đeo chéo nhỏ nên tôi không thể mang theo nhiều lựu đạn. Điều may mắn là tôi đã mang theo tất cả đạn pháo sáng bên mình.

"Nguy hiểm. Hãy ở gần ta."

Kayden cầm một con dao găm cản đường tôi. Có tổng cộng năm con nhện đã chui qua xác của con nhện khổng lồ và bao vây chúng tôi.

Những cái chân dài của con nhện uốn éo trông như chực chực lao tới bất cứ lúc nào. Và chất nhờn nhớp nháp chảy ra từ miệng nó.

"Chết tiệt. Mình muốn ngất. Mình ghét nhện. Fxxk."

Tôi cầm trên tay hai quả lựu đạn và dùng răng rút chốt.

Kayden, người đang nhìn tôi với vẻ mặt đoán được tôi sẽ làm gì, hạ thấp thế đứng và giữ chặt con dao găm. Đó là để đối phó với những con nhện bật ra sau khi lựu đạn phát nổ.

Ôi, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu vách đá sụp đổ sau khi tất cả những thứ này nổ tung chứ? Tuy nhiên, nếu cứ thế này, chúng tôi sẽ trở thành thức ăn cho lũ quái vật.

"Mình nên làm gì đây?’

Sau khi suy nghĩ trong một thời gian ngắn, cuối cùng tôi đã đưa ra quyết định.

"Tôi không biết. Chết thế này hay chết thế kia cũng thế thôi!”

Tôi chỉ ném lựu đạn vào lũ nhện một cái.

quang-!

bang!

Một số trong số chúng đã bị lựu đạn đánh trúng, và tôi có thể nhìn thấy những cơ thể vỡ vụn và chất lỏng màu xanh lục có lẽ là máu phụt ra trong không khí.

Một con nhện đứng dậy và tiến đến, loạng choạng bên cạnh con nhện khổng lồ, và con còn lại trông vẫn ổn như thể nó không hề bị thương.

Hai trong số chúng vẫn còn sống.

Sau quả lựu đạn, chân tôi bắt đầu run và mặt đất chỗ tôi đứng bắt đầu nứt ra. Có lẽ nó sẽ không trụ được lâu. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống lòng bàn tay tôi.

Một cách bực bội, tôi rút khẩu súng bắn pháo sáng ra khỏi túi đeo chéo, nạp đạn vào nó và kéo cần nạp đạn. Đôi tay tôi đang run rẩy.

“Mình đã sống sót cho đến nay. Sẽ thật vô lí nếu chết ở đây."

Tôi đã nói như vậy, nhưng giọng nói run rẩy của tôi không thể bình tĩnh lại một cách dễ dàng.

Những con nhện tiến đến từng chút một, chúng đột nhiên giơ hai chân trước lên và ngay lập tức bắn ra mạng nhện.

"Điên mất!!"

Mạng nhện liên tục bắn ra quấn lấy tôi và cổ tay, sau đó quấn quanh eo tôi.

“Argh! Tại sao các ngươi luôn tấn công ta kia chứ?”

Tôi ngay lập tức ngã xuống đất và bị lôi về phía con nhện.

"Margaret!"

Kayden nắm lấy cổ tay tôi và dùng con dao găm để cắt mạng nhện. Tuy nhiên, con nhện không ngừng bắn mạng nhện đang nhắm vào tôi một lần nữa. Tôi ngay lập tức đứng dậy và rút súng bắn pháo sáng của tôi ra.

Sau đó, tôi nhắm vào mình con nhện đang kéo mạng và bóp cò.

bang!

Cú giật khiến cơ thể tôi hơi bật ra sau, nhưng may mắn là không có tai họa rơi xuống vách núi vì Kayden đã túm lấy tôi và ôm tôi.

Tai tôi ù đi, có lẽ vì tôi bắn pháo sáng quá gần.

Vấn đề là một con nhện khác đang bò về phía chúng tôi.

Đôi chân dài của nó được đưa lên cao trong không trung. Kayden lăn lộn trên mặt đất để tránh đôi chân cắm thẳng xuống.

thịch!

Sức lực quá lớn khiến mặt đất bị đào sâu. Sau đó một cái chân khác tấn công.

"Chết tiệt."

Kayden chửi bới, kéo tôi lại và vung con dao găm của anh.

Soạt. Một chân của con nhện đã bị cắt bỏ. Tôi phát ốm khi nhìn thấy chất lỏng đặc quánh màu xanh lục chảy ra từ cái chân bị cắt rời ……

Con nhện uốn éo và kêu gào đau đớn.

Vấn đề là gió lắc lư đôi chân dài của nó ở chỗ này và chỗ kia, và tôi, người bị nó đánh trúng, văng đi.

Nó thực sự có cảm giác như thời gian đang trôi một cách chậm rãi, như trong cảnh quay chậm vậy.

Tôi bị trúng chân của con nhện và văng ra khỏi vách đá, lơ lửng trên không và nhìn xuống.

Một con sông đang chảy ở dưới đó.

Cái fxxk… gì?

“Margaret! Không!!"

Kayden hét lên và nhảy khỏi mép vách đá và giang tay về phía tôi. Anh ôm tôi vào lòng.

Chúng tôi rơi thẳng xuống vách núi.

bùm!

Ngay cả khi tôi bị ném xuống sông sâu, Kayden đã ôm chặt tôi vào lòng và không buông tôi ra như để bảo vệ tôi.

Nghĩ kĩ thì. Kayden cũng không phải là một kẻ điên rồ bình thường.

Anh có thể chết, nhưng anh đã không ngần ngại đưa tay về phía tôi.

Anh có một vẻ mặt buồn bã như thể cả thế giới sụp đổ khi nhìn thấy tôi rơi xuống vách núi.

Tôi không thể tin được rằng anh là người đã luôn nghi ngờ và cảnh giác với tôi lúc nãy.

Anh không tin tưởng tôi sao?

Tại sao anh lại bỏ qua sự an toàn của bản thân để cứu tôi mà không do dự?

Tôi thực sự không biết Kayden đang nghĩ gì.

Tất nhiên, tôi không có tâm trạng để suy nghĩ sâu hơn nữa. Đó là vì tôi bị ngộp thở và bất tỉnh do bị sốc khi rơi xuống sông.