Sau khi cởϊ áσ choàng pháp sư của mình và treo nó lên cành cây cho khô, Kayden kiểm tra tình trạng của Margaret, người đang ngất xỉu.
Anh nghĩ đốt lửa vào ban đêm rất nguy hiểm, nhưng nếu anh không làm gì, nhiệt độ cơ thể của cô sẽ giảm xuống và cô có thể chết.
"Cái túi……"
Sau đó, anh nhận thấy rằng chiếc túi Margaret đang mang đã biến mất. Có thể khi cô ấy bị hất văng bởi chân của con nhện, sợi dây đã bị đứt.
Margaret mang theo những thứ của mình trong túi như thể đó là sinh mạng của chính cô ấy. Cô sẽ tuyệt vọng biết bao nếu phát hiện ra mình bị mất túi.
“…… trước hết, em phải sống đã.”
Kayden quỳ xuống trước mặt Margaret và kiểm tra mạch của cô. Tay anh run lên khi chạm vào cổ cô để kiểm tra mạch của cô.
Anh không biết liệu đó là do hồi hộp hay vì sốc khi rơi xuống vách đá, hay vì lo lắng rằng Margaret vẫn chưa mở mắt.
May mắn thay, mạch của cô đập bình thường.
"Haaa."
Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong anh như thủy triều.
Cảm giác của anh khi Margaret rơi khỏi vách đá là điều mà Kayden nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ quên.
“Chết tiệt, Margaret. Xin hãy mở mắt ra đi.”
Kayden lẩm bẩm khi đưa tay xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi.
Anh tha thiết cầu xin, nhưng mắt cô vẫn không mở.
Anh từ từ cúi đầu xuống và đặt trán lên vai Margaret. Cảm xúc nóng bỏng trào lên tận cổ họng.
Margaret đã vật lộn để sống sót, nhưng trên thực tế, cô đã hy sinh bản thân mình cho người khác không chút do dự khi chính cô phải đối mặt với nguy hiểm.
Cô có thể đã cứu mạng mình với anh như một lá chắn, nhưng cô đã không làm thế.
Kayden quan sát Margaret rất kỹ.
Tính cách, cách nói chuyện và kỹ năng ứng phó với những tình huống khủng hoảng khó diễn tả thành lời của cô đã thay đổi.
Cô nhận ra và đọc được những ngôn ngữ mà anh thậm chí chưa từng thấy trước đây và quen thuộc với những công cụ ma thuật kỳ lạ.
Khi anh ở bên cô, những con quái vật cố gắng tấn công cô trước. Và không hiểu vì sao, quả trứng quái vật bí ẩn chỉ đáp lại cô một cách ưu ái.
Cô ấy thật đặc biệt.
Cô cũng biết về những bí mật về đôi bông tai của anh, điều mà anh chưa bao giờ nói cho ai biết.
Cô nói rằng cô biết ai là người làm ra đôi bông tai sao? Anh nghi ngờ điều đó, nhưng không có cách nào để kiểm tra tính xác thực ngay lập tức.
Cô dường như đã nghĩ rằng anh sẽ không biết tại sao cô cứ bắt anh phải lao động thể chất hết lần này đến lần khác.
Điều kỳ lạ nhất là chính bản thân Kayden.
Anh đã theo dõi cô rất kỹ, và đến một thời điểm nào đó, anh đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi cô.
Chính vì lý do đó mà anh đã bộc lộ một nhân cách kép; anh nghi ngờ cô nhưng không giấu giếm tình cảm của mình dành cho cô.
Luôn có Margaret ở cuối ánh mắt của anh. Nguyên nhân không đơn giản là vì anh không tin tưởng cô. Giờ anh mới nhận ra.
"Là lỗi của ta. Ta……"
Không nói nên lời, anh kìm nén cảm xúc.
Nếu anh không đưa cô đến vách đá, hoặc nếu anh không nghi ngờ cô ngay từ đầu, thì cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Kayden nhẹ nhàng vuốt ve gò má lạnh giá của Margaret bằng ngón tay cái. Da cô lạnh như băng.
Cảm giác tội lỗi đè nặng khiến anh khó thở.
“Tôi hiểu tại sao ngài lại nói những điều kỳ lạ như vậy với người mà ngài thậm chí không thích. Đó là do bông tai của ngài bị hỏng.”
Kayden tựa trán lên vai Margaret, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.
Margaret không coi trọng tình cảm mà anh dành cho cô, nói rằng, ‘Đó là do chiếc bông tai của anh bị hỏng.’
Anh xứng đáng bị như vậy. Vì ngay từ đầu, anh chưa bao giờ tỏ ra tin tưởng cô.
Bởi vì anh không biết mình đã yêu Margaret Rose Floné, người mà anh khinh thường như thế nào.
Nhưng có một điều rõ ràng.
Anh không muốn Margaret chết.
Ngay cả khi bản thân bị thương và gặp nguy hiểm, anh cũng chỉ muốn cứu Margaret.
Kayden quyết định gạt bỏ hoàn toàn dù chỉ là một chút nghi ngờ về phía cô.
Điều quan trọng bây giờ không phải là bí mật mà cô có, mà là nguyên nhân của việc này, và cảm giác bối rối không rõ của anh đến từ đâu.
Vì vậy, ngay từ bây giờ, anh quyết định hành động và nói theo bản năng của mình.
***
Khi tôi tỉnh lại đã là nửa đêm.
Tôi cảm thấy ấm áp, nhưng tôi có phần ngột ngạt. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng là một bộ ngực trần trông rắn chắc. Tôi giật mình kinh ngạc.
Mái tóc bạch kim tinh khôi sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Người đàn ông mà đã cởϊ áσ, nhăn trán và nhíu mày.
"Hmmm."
Đó là Kayden.
Nhưng tại sao anh ta lại cởϊ áσ ở đây?
Nghĩ lại thì, bây giờ đã là nửa đêm, và cơ thể tôi lạnh. Có lẽ vì tôi bị ướt. Oh, đó là lý do tại sao? Để tăng nhiệt độ cơ thể của tôi?
Tôi cẩn thận đặt tay lên trán anh ấy. Anh phát sốt.
Tôi vẫn đang mặc chiếc váy ướt, nhưng Kayden đang vẫn luôn ôm tôi và cởϊ áσ của anh ra để tăng nhiệt độ cơ thể của tôi, nên điều đó cũng dễ hiểu.
"Ôi trời."
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh bị cảm lạnh trong tình huống như thế này? Đây là một vấn đề lớn.
‘May mắn thay, mình có một bộ sơ cứu trong túi đeo chéo của mình.’
Tôi nhìn quanh để tìm túi của mình. Nhưng chẳng có thứ gì giống cái túi ở đâu cả.
"Không đời nào……"
Nó đã rơi vào lòng sông sao?
Không thể sử dụng súng bắn pháo sáng và lựu đạn nếu chúng bị ướt. Điều đó có nghĩa là chúng sẽ chỉ là rác rưởi.
"Chết tiệt!"
Tôi nắm lấy tóc mình. Tôi phải hạ cơn sốt của Kayden xuống.
Một lần nữa, tôi chạm vào trán anh để kiểm tra cơn sốt. Sau đó tôi quyết định bắt đầu nhóm lửa.
Thắp lửa vào ban đêm không phải là ý kiến
hay, nhưng nếu Kayden chết vì hạ thân nhiệt thì đó là một vấn đề nghiêm trọng hơn.
“Nó không kì lạ. Em luôn là người duy nhất có được ngoại lệ.”
"Nó rất kì lạ. Không chỉ là một hoặc hai điều. Margaret, hãy nói cho ta biết em đang giấu chuyện quái gì.”
“Em định bỏ trốn một mình sao? Em chỉ nghĩ về việc chạy trốn, phải không? Em đã định bỏ rơi chúng ta ngay từ đầu.”
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện mà tôi đã có với Kayden ngay trước khi con nhện xuất hiện.
Lý do Kayden nghi ngờ tôi là rất xác đáng. Nếu tôi ở vị trí của anh, tôi cũng sẽ làm như vậy.
Tôi cũng biết rằng anh đang giả vờ tốt với tôi. Tuy nhiên, nghi ngờ mơ hồ và việc xác định sẽ bị gϊếŧ là hai việc khác nhau.
Đúng vậy, tôi không phải là nữ chính của cuốn tiểu thuyết, mà là Yuanna.
Tôi không ngờ rằng thái độ của các nam chính sẽ thay đổi ngay lập tức chỉ vì tôi thể hiện một chút thay đổi. Đó là một chút buồn vui lẫn lộn, nhưng đó là thực tế.
Tôi gạt những suy nghĩ vô bổ sang một bên và nắm bắt tình hình một lần nữa.
Đốt một ngọn lửa là điều ưu tiên lúc này.
“Haaa. Khỉ thật, mình có một cái bật lửa Zippo trong túi xách.”
Nếu tôi có nó, tôi sẽ có thể đốt lửa dễ dàng hơn một chút.
Tôi thở dài và đứng dậy. Sau đó, tôi rút ra con dao găm được nhét trong dây thắt lưng của Kayden.
Áo sơ mi và áo choàng của Kayden treo trên cành cây, có lẽ anh ấy đã treo chúng. Tôi ước gì tôi cũng có thể cởi bỏ chiếc váy của mình.
"Thật là khó chịu."
Tôi tiến lại cành cây trong bộ váy ướt.
Áo sơ mi của anh đã khô hết và áo choàng của anh vẫn còn ướt, nhưng có vẻ khá ổn.
Sau khi tôi mặc lại chiếc áo sơ mi cho Kayden, tôi lấy áo choàng đắp lên người anh như một tấm chăn và đứng dậy.
Nơi chúng tôi đang nằm là trong một khu rừng không xa bờ sông. Đó là một nơi giống như pháo đài được bao quanh bởi những chiếc lá khổng lồ, nhưng làm thế nào anh ta tìm thấy một nơi như thế này?
Đầu tiên, tôi tìm kiếm gỗ xung quanh để đốt lửa.
Tôi đã đi lang thang trong một thời gian dài. Một thứ gì đó sáng trắng đập vào mắt tôi.
Nó không phải là một con quái vật nữa, phải không?
Tôi sợ hãi và nuốt nước bọt. Tôi rất lo lắng. Tôi nắm chặt tay và di chuyển chân của mình từ từ.
Khi đến gần hơn một chút, tôi thấy đó không phải là một con quái vật mà là một quả trứng to bằng nắm tay. Có lẽ vì nó màu bạc nên nó lấp lánh rất đẹp dưới ánh trăng.
Nó trông rất quen thuộc.
Nó trông giống với những gì tôi đã thấy trên vách đá. Chính quả trứng bí ẩn là nguyên nhân khiến tôi và Kayden rơi vào tình cảnh này.
“Không thể nào …… Mình hy vọng là không phải nó.”