Ngày hôm sau, tôi thức dậy vào sáng sớm và đi lọc nước.
Nhưng trong lúc tôi rời khỏi chòi, Arthdal
điên cuồng tìm kiếm tôi.
Tôi chắc chắn rằng anh ta hẳn phải tìm tôi để lại yêu cầu tôi làm điều gì đó. Hoặc, anh ta có thể rủ tôi đi săn.
“Ta còn có thể nhìn thấy một tiểu thư quý tộc đang săn cá bằng lao ở đâu nữa chứ? Hãy cùng nhau đến sông vào ngày mai.”
Tôi nhớ lại những lời ngớ ngẩn mà Arthdal
đã nói đêm qua.
Nếu tôi đi săn với anh ta một lần nữa, tôi thực sự sẽ phát điên.
Tôi phát chán và đặt một xô dừa chứa đầy nước lọc trên bàn bếp. Sau đó tôi hỏi Ruzef, người đang ngồi trước lò sưởi.
"Vậy, Arthdal người
đang tìm kiếm tôi như điên đang ở đâu vậy?"
"Ngài ấy……"
Ruzef tròn mắt hoang mang.
Enoch, người đang đi xuống cầu thang từ tầng hai — có lẽ đang trên đường đi xuống sau khi dọn dẹp đống thịt quái vật rơi vãi — nói với tôi, “Hắn đã đi dạo.”
"Gì……?"
Anh chàng làm ầm lên rằng khu rừng này nguy hiểm lại ra ngoài đi dạo một mình?
"Hắn sẽ không trở lại trong một lúc đâu."
"Vâng……?"
Enoch nói như thể không có chuyện gì to tát, nên tôi im lặng mà không hỏi thêm câu nào. Lạ nhỉ.
Ngay sau đó, Kayden vừa bước vào căn chòi vừa cười.
“Hahaha! Này, Ddakkari! Ngươi đã nhìn ra bên ngoài chưa? Tại sao Thái tử Arthdal
lại ở trên cây vậy? Hắn không thể xuống được!”
Tôi lắng nghe những gì anh ấy nói và nhìn lại Enoch.
"Ngài nói rằng ngài ta đã đi dạo sao?"
“……”
"Tại sao ngài ta lại trèo cây?"
Theo như những gì tôi có thể nhớ, Arthdal
mắc chứng sợ độ cao. Ngay cả trong hoàng cung, tôi cũng biết phòng của anh ta chỉ ở lầu một hoặc lầu hai, không phải lầu cao.
“Hắn không ngừng tìm kiếm em …… Ta chỉ nói cho hắn biết em đang ở đâu.”
Enoch đáp, tránh ánh nhìn của tôi.
"Tại sao tôi lại ở trên một cái cây?"
“……”
“Ý ngài là Arthdal
tin điều đó sao? Một thái tử hèn nhát chỉ tin những lời đó mà đi leo cây thì có hợp lý không?”
"Không hợp lí."
Kayden, người đang nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, tiến lại gần tôi. Anh ta choàng tay qua vai tôi, nhìn Enoch và mỉm cười như thể anh sắp chết vì vui.
“Với tính cách của Thái tử Arthdal, không đời nào ngài ta tự mình trèo lên cây. Trừ khi ai đó đã đánh gục ngài ta và đặt ngài ta ở đó.”
“…… bởi vì hắn ồn ào.”
Cuối cùng, Enoch đã thú nhận tội ác của mình, và tôi ngơ ngác nhìn anh.
Anh đã đánh gục Arthdal
và đặt anh ta trên một cái cây sao? Tại sao chứ?
"Hắn sẽ không làm phiền em cho đến bữa tối, vì vậy hãy nghỉ ngơi một chút."
Enoch bình tĩnh trả lời như thể không có chuyện gì và vỗ đầu tôi. Sau đó, anh ta cầm kiếm và đi ra khỏi căn chòi, nói rằng anh sẽ đi săn.
***
Cuối cùng, phải đến chiều muộn, Arthdal
mới có thể xuống mặt đất.
Cứ tưởng anh ta sẽ làm ầm lên nhưng vừa bước xuống là anh ta đã lăn ra ngủ như thể anh ta đã dùng hết sức bình sinh để vượt qua nỗi sợ độ cao.
Khung cảnh anh ta cuộn người trước lò sưởi mà ngủ cũng có chút đáng thương.
Ngày mai là ngày tôi đến nơi Yuanna tỉnh dậy. Vì đó là nơi tìm ra manh mối quan trọng của chiếc chìa khóa nên tôi sẽ phải khám phá thật kỹ càng.
Tôi kiểm tra túi của mình nhiều lần và hoàn thành mọi công việc chuẩn bị trước.
"Margaret."
Kayden, người đang đứng ở lối vào căn chòi, gọi tôi.
"Có một thứ ta muốn em xem."
Tôi đeo chiếc túi đeo chéo lên vai, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hỏi anh với nụ cười trên môi.
"Ngài muốn tôi xem gì vậy?"
“Còn nhớ quả trứng tròn mà em đã thấy trước đây không? Cái màu bạc trông giống như một quả trứng chim ấy."
Rõ ràng là anh đang nói đến quả trứng nhỏ mà tôi tìm thấy trên đường trở về chòi với Enoch và anh sau khi hái nấm.
"Sao vậy? Tôi đã để nó sâu trong rừng. Không thể nào, nó thực sự là một quả trứng quái vật sao?”
Trước câu hỏi của tôi, Kayden nhún vai và chỉ ra cánh cửa đang mở.
“Nó không quá nghiêm trọng. Tự mình đi xem đi."
Không có Enoch lẫn Ruzef trong túp lều. Tôi ước chúng tôi có thể đi cùng nhau.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ đi cùng Kayden.
Khi nhìn vào tấm lưng rộng lớn của Kayden, người đang đi trước, tôi có một cảm giác đáng ngại.
Tôi chạm vào bên ngoài của chiếc túi đeo chéo. Điều này là để kiểm tra xem tôi có mang theo súng bắn pháo sáng và lựu đạn hay không.
"Chúng ta phải đi bao xa?"
"Ta đã nhìn thấy nó từ phía vách đá."
Ngay khi Kayden nói xong, tất cả những cây cao đều khuất bóng và tầm nhìn trở nên rõ ràng. Chúng tôi vừa đến vách đá và có thể nhìn thấy một con sông rộng.
Kayden cuối cùng cũng dừng lại trước vách đá. Anh chỉ vào quả trứng tròn ngay trước vách đá.
"Nhìn kìa."
Quả trứng hơi khác so với lần trước tôi nhìn thấy. Rõ ràng là nó chỉ nhỏ bằng một ngón tay, nhưng giờ nó có vẻ đã to bằng nắm tay của Kayden.
Tôi nghiêng đầu khi nhìn thấy quả trứng chim nằm trên mép vách đá.
"Thứ mà ta đã bảo em nhìn vào, không phải quả trứng, mà là phần dưới cùng."
Kayden chỉ vào những bông hoa nằm như chiếc tổ dưới quả trứng.
Lạ thay, tất cả các cành hoa đều khô héo. Như thể khí độc đang phun ra từ quả trứng.
"Ngài có nghĩ đó là một quả trứng quái vật không?"
“Ta nghĩ đó là quả trứng mà chúng ta đã nhìn thấy lúc đó, nhưng nó đã lớn. Và thật kỳ lạ khi vị trí của nó liên tục thay đổi. Đây không phải là nơi em mang nó tới, phải không? "
Trước những lời của Kayden, tôi chống cằm và gật đầu.
"Không, không phải ở đây."
Tôi nhớ đã đi sâu vào rừng và đặt nó giữa những cái cây. Tôi thậm chí còn không đến vách đá này. Nó có phải vốn cùng là một quả trứng không?
“Và đây là phần kỳ lạ nhất. Hãy thử chạm vào nó đi.”
"Huh……. tại sao?"
"Ta không thể chạm vào nó."
Kayden nói vậy và chạm vào quả trứng.
Sau đó, đột nhiên khói đen bốc ra từ quả trứng và quấn quanh nó.
Khi tay Kayden chạm nhẹ vào làn khói, một tia lửa bắn ra. Anh nhanh chóng rút tay về.
"Ngài có sao không?"
Tôi ngạc nhiên và túm lấy tay anh. Kayden mỉm cười như thể không có gì sai.
"Ta ổn. Em có thấy điều đó không? Quả trứng đã từ chối ta.”
"Nhưng, nó có thể không phải là quả trứng mà chúng ta đã thấy khi đó."
“Luồng năng lượng tương tự như quả trứng khi đó. Ngay cả khi nội lực biến mất, ta vẫn có thể cảm nhận được dòng năng lượng một cách mờ nhạt.”
Sau khi Kayden nói chuyện dứt khoát với tôi, anh đưa ra lời đề nghị, "Em có muốn chạm vào nó không?"
"Huh?"
"Không sao đâu. Hãy tin ta.”
Kayden nhìn tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc - không giống như anh mọi khi - và gật đầu. Tôi nhìn anh ta chằm chằm một lúc, rồi từ từ cúi đầu xuống.
Khói đen bốc ra từ quả trứng đã biến mất. Đó không phải là lời của ai khác mà là lời của pháp sư, vì vậy sẽ ổn thôi, đúng không?
Tôi do dự và cẩn thận đặt tay lên quả trứng bạc.
"Huh?"
Như Kayden đã nói, tôi có thể chạm vào quả trứng mà không gặp vấn đề gì. Nó không phát ra khói đen mà tôi vừa thấy lúc nãy.
"Tại sao nó chỉ chấp nhận em?"
Tôi ngẩng đầu lên khi chạm vào quả trứng sáng bóng. Kayden đang nhìn tôi chằm chằm.
"Chà, tôi không biết."
Tôi cũng không biết nữa, vì vậy tôi đang nghiêm túc suy nghĩ về nó.
Nhưng sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ và ngẩng đầu lên.
Sau đó, mắt tôi bắt gặp Kayden, người đang nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm.
"Kayden?"
“Nó không kì lạ. Em luôn là người duy nhất có được ngoại lệ.”
Trong một bầu không khí đáng sợ, tôi bước ra xa khỏi anh ta. Nhưng Kayden lại gần tôi và nhìn chằm chằm vào tôi.
Anh ấy chống cằm và nói với tôi bằng một giọng nghiêm túc.
“Tại sao em có thể chạm vào nó nhưng ta không thể? Có phải vì bông tai của ta bị hỏng và dòng chảy nội lực của ta bị đình trệ không? Là vì mana chảy trong cơ thể ta rất kỳ lạ sao? Nhưng nó bắt đầu trôi chảy kể từ khi ta làm những gì em bảo ta làm, Margaret.”
Tôi chìm đắm trong suy nghĩ trong giây lát về những gì Kayden nói. Trên thực tế, tôi cũng không biết chính xác làm cách nào để đột phá dòng chảy năng lượng.
Pháp sư Kayden, còn được gọi là phù thủy, không biết, thì làm sao tôi biết?
“Tất cả những gì tôi biết là nếu năng lượng được luân chuyển thông qua hoạt động thể chất, thì năng lượng tự nhiên sẽ luân chuyển. Tôi không biết chính xác lý do tại sao lại như vậy."
Tôi nhún vai và suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc. Trong nguyên tác chỉ nói đến ‘thể lực’ phải tiêu hao, ngoài ra không có giải thích gì thêm.
Và hoàn toàn là tình cờ khi tôi phát hiện ra rằng dòng chảy nội lực có thể được kiểm soát thông qua hoạt động thể chất tốt hơn là giao hợp.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc chạm vào quả trứng này không? Cho dù tôi có nghĩ về nó bao nhiêu đi nữa, tôi không nghĩ nó có liên quan.
Tại sao anh ta lại đột ngột đưa ra chuyện này?
Rồi tôi chợt nghĩ.
‘Mình đã bao giờ nói với Kayden rằng lý do mình để anh ta làm việc là để lưu thông dòng chảy nội lực trong cơ thể anh ta một cách trôi chảy chưa?’
Chưa từng. Tôi chưa bao giờ nói điều đó trực tiếp với Kayden.
Trong một khoảnh khắc, tôi nổi da gà và không thể cử động được.
"Em có biết tại sao ta nói điều này và tại sao ta đưa em đến đây không?"
Nhìn thấy biểu hiện của tôi, Kayden mỉm cười.