Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 58

Mọi lời nói và hành động của tôi sẽ không thể thực hiện được nếu nơi này là một vương quốc hay Đế quốc Langridge.

Tuy nhiên, nơi chúng tôi đang ở là một hòn đảo hoang nguy hiểm, nơi nếu một con quái vật xuất hiện, chúng tôi có thể chết ngay lập tức.

Tôi nhặt thêm một cây lao rơi trên mặt đất và buộc nó vào tay anh ta.

Tôi nói, “Bây giờ ngài đang không giúp đỡ cả nhóm. Hãy ngừng chơi đùa xung quanh và học cách bắt cá đi.”

Trên thực tế, tôi sẵn sàng trêu chọc anh ta hơn, nhưng tôi không có ý dạy anh ta cách bắt cá.

Sẽ không phải là nói dối khi nói rằng tôi đang cố gắng kiểm tra kỹ năng sinh tồn của anh ta.

Arthdal

hoàn toàn không đóng góp gì, vì vậy tôi phải tìm ra ít nhất một khả năng hữu ích cho anh ta.

Anh nằm cằm nhìn tôi hồi lâu không nhúc nhích. Thật khó để biết anh ta đang nghĩ gì.

May mắn thay, cơn giận của anh đã nguôi ngoai. Nhưng cuối cùng, tất cả những gì anh ta nói là, "Tôi không muốn."

Arthdal

nâng cằm với vẻ mặt ngào mạn và nhìn tôi. Sau đó anh ta cười và hỏi, “Không phải cô đã nói rằng cô giỏi bắt cá sao? Cô có thể bắt cá, vậy tại sao tôi phải học cách bắt cá?”

"Gì cơ?"

Đó là một giọng điệu ngạo mạn. Tôi phải thừa nhận anh ta có kỹ năng vặn vẹo ngôn từ.

“Tại sao ngài lại thiếu suy xét như vậy? Ngài sẽ làm gì nếu chúng ta không sống theo nhóm?"

Tôi quá sững sờ không biết anh ta muốn nói gì. Arthdal

lại nói vớ vẩn, “Cô đang lo lắng về điều gì chứ? Từ bây giờ, cô chỉ cần ở bên cạnh ta.”

‘……?’

Anh đang nói về cái quái gì vậy? Anh đang nói rằng sẽ biến tôi thành nô ɭệ bắt cá sao?

“Tại sao lại là tôi? Ngài có điên không? Tôi không muốn ở bên cạnh ngài."

Khi tôi chửi thề theo cách của mình, ngôn ngữ tục tĩu gần như bật ra khỏi miệng tôi.

Tôi quả là một tên ngốc khi đã đề nghị dạy một người như vậy cách săn cá.

“Tiểu thư, nếu là hoàng thất chân chính, cô nên có khả năng dùng người dựa trên năng lực của họ. Ta sẽ không sử dụng chính đôi tay của mình.”

Arthdal, người vẫn tiếp tục nói chuyện với một giọng khó chịu, dường như hoàn toàn không có ý định học cách câu cá. Chết tiệt.

"Vâng vâng. Trên hòn đảo này, ngài sẽ là người đầu tiên trong chúng ta nói lời tạm biệt với thế giới.”

“…… đó là một sự xúc phạm đối với hoàng thất.”

"Vì thế. Ý ngài là ngài sẽ tiếp tục làm một kẻ vô dụng sao?”

“Việc đối xử với mọi người dựa trên năng lực của họ cũng rất hữu ích—”

“Ha. Chỉ có miệng của ngài là tiếp tục cử động.”

"Tiểu thư. Bạn đang nói cái gì vậy— ”

"Nếu ngài không định giúp tôi bắt cá, hãy câm miệng."

“……”

Sau đó Arthdal

mới im lặng.

Sau đó, Arthdal

tiếp tục nói chuyện với tôi, nhưng tôi không đáp lại và chăm chỉ bắt cá.

Tôi nhanh chóng từ bỏ việc dạy anh ta cách bắt cá.

Có ích gì khi dạy một người có bộ não như vậy? Điều đó rất lãng phí thời gian.

Bỏ qua Arthdal

khó chịu, tôi tiếp tục bắt cá. Tôi phải ăn để sống.

Arthdal

ngồi trên một tảng đá và không ngừng cằn nhằn.

“Ta sẽ sửa lại những gì ta đã nói rằng cô không thể làm gì. Kỹ năng bắt cá của cô thật xuất sắc.”

Arthdal

nói như thể anh ta là một người canh gác theo nô ɭệ của mình.

“Có cá đi qua. Tiểu thư, ở đó. Đúng thế, ở đó. Bắt nó!"

Fxxk, tôi là nô ɭệ bắt cá sao?

Tôi ném chiếc lao để bắt con cá mà Arthdal

nói đến, nhưng tôi đã bị hiện thực đánh cho một cú.

Tôi giẫm châm mình xuống. Chết tiệt. Tôi thề sẽ không bao giờ đi săn với Arthdal

nữa.

"Tiểu thư, ở đó!"

“Tôi đã bảo ngài không được nói bất cứ điều gì nếu ngài không giúp đỡ. Đừng cố gắng kiểm tra sự kiên nhẫn của tôi và hãy im đi!”

Khi tôi ném chiếc lao khi đang bắt cá và tức giận, Arthdal

khéo léo nhún vai.

Tôi có nên đánh anh ta? Hay không nên?

Tôi hít một hơi thật sâu khi cân nhắc một cách nghiêm túc. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi sau khi sắp xếp giỏ gỗ đầy cá.

Nhìn lên bầu trời, thời gian đã trôi qua và mặt trời bắt đầu lặn.

Bị mắc kẹt trên hòn đảo này và ra ngoài tìm thức ăn để sinh tồn và chiến đấu với lũ quái vật, tôi hẳn đã phát điên một nửa.

Arthdal

bước xuống từ tảng đá và nói với vẻ mặt tự hào, “Thật là một cuộc đi săn bổ ích. Cô có vẻ hữu dụng hơn ta nghĩ, tiểu thư.”

"Tôi đã nói với ngài, tôi không có ý định trở thành một người có ích cho ngài."

Anh ta cầm giỏ cá của tôi và đi trước.

“Lúc đầu ta nghĩ cô rất kiêu căng.”

Rồi anh ta đột ngột dừng bước và quay lại nhìn tôi.

“Cô là người đầu tiên nói chuyện với ta như vậy đấy, tiểu thư. Ta thích điều đó."

"……Gì cơ?"

Arthdal

nhìn tôi và mỉm cười, sau đó quay người và đi về phía trước.

Tôi đứng đó với vẻ mặt khó hiểu, rồi vội vã đi theo anh ta.

“Tôi có nên cảm ơn khi ngài nói như vậy không? Nó nghe giống như, ‘Cô là cô gái đầu tiên đánh ta’ vậy. Tôi không cần kiểu cân nhắc như vậy."

Arthdal, người đang đi trước mặt tôi, nhìn lại tôi.

“Ta không làm những điều ngu ngốc như thế. Và ta không có ý nói rằng ta thích cô theo nghĩa đó. Ta chỉ nói rằng ta thích cô thôi, tiểu thư."

"À, vâng vâng."

Arthdal

đã nói quá nhiều. Và điều đó thật khó chịu. Tôi chỉ gật đầu.

"Thật khó chịu khi chỉ có cùng một loài cá, nhưng dù vậy, cô đã làm việc chăm chỉ."

Khi căn chòi xuất hiện, Arthdal

dành cho tôi một lời khen mà dường như không phải là một lời khen.

Tôi duy trì sự kiên nhẫn của mình bằng cách niệm vô số từ nhẫn nại trong đầu.

Thôi nào, mình là Margaret. Một tiểu thư quyền quý. Mình là một tiểu thư quyền quý ……

Một tiểu thư quyền quý đi bắt cá, fxxk.

***

"Tiểu thư Floné, lại đây."

“Đây không phải là điều cô giỏi sao, tiểu thư? Hãy giúp ta."

"Tiểu thư Floné."

"Tiểu thư?"

Suốt buổi tối đi săn cùng nhau, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều vì Arthdal.

Vấn đề là anh ta không ngừng tìm kiếm tôi và nhờ tôi giúp đỡ, đến mức từ ‘tiểu thư Floné’ khiến tôi phát ngán.

Yuanna hỏi tôi, "Tại sao Arthdal

lại cứ tìm kiếm cô vậy, tiểu thư?"

“Tôi cũng không biết nữa, nữ thánh. Cô có thể nói anh ta ngừng tìm kiếm tôi không? Haizz."

Tôi nói trong khi nắm lấy tay Yuanna với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi không thể đánh anh ta vì anh ta là thái tử.

Rõ ràng, Kayden cũng đã ra ngoài tìm củi, vì vậy không có lý do gì để tôi chạy trốn khỏi Arthdal.

“Tiểu thư Floné! Cô đang làm cái quái gì vậy?"

Arthdal, người đã gọi tôi từ rất lâu, đi xuống từ tầng hai và tìm thấy tôi.

“Chuyện gì vậy? Tại sao Thái tử Arthdal

lại tìm Margaret? "

Và sau đó, thật kỳ diệu, Enoch xuất hiện. Hình như anh đã đi trinh sát ở một nơi xa nên về chòi muộn.

Giống như một đứa con gái bị mẹ mắng và đón bố về nhà, tôi nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ và chào đón Enoch.

"Tại sao ngài lại đến muộn như vậy?"

Enoch nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu và vuốt tóc tôi một cách rất tự nhiên.

"……Huh? Gì cơ?"

Tôi không có ý yêu cầu anh vuốt tóc tôi. Tôi đỏ mặt và vuốt lại mái tóc anh đã vuốt, rồi quay sang tiếng gọi của Arthdal.

"Tiểu thư."

Arthdal, người đang bước lại gần, lần lượt nhìn Enoch và tôi rồi nghiêng đầu.

Khi anh ta đến gần hơn, khuôn mặt của anh ta đập vào mắt tôi.

Arthdal

là nam chính có tầm ảnh hưởng lớn thứ hai sau Enoch, vì vậy không nghi ngờ gì khi anh ta đẹp trai.

Nhưng dù sao, đẹp trai cũng không có ích gì để sinh tồn trong một môi trường khắc nghiệt. Tôi không thể giấu được sự khó chịu của mình và hỏi Arthdal, "Tại sao ngài cứ liên tuhc tìm tôi vậy?"

“Có một con bọ đáng ngờ trong phòng của ta. Cô có vẻ giỏi trong việc bắt những con bọ.”

Tôi đã bị choáng váng trước những lời của Arthdal.

Không phải người đàn ông đó chỉ coi tôi như một hầu gái của Vương quốc Hestia đấy chứ? Nhưng, những người hầu gái thậm chí còn không bắt bọ.

‘Ngoài ra, ý của anh khi nói một con bọ đáng ngờ?’