Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 57

Khi tôi nói vậy, Enoch rất ngạc nhiên, và mọi người chạy đến chỗ tôi.

"Margaret, đừng làm vậy."

Nắm lấy tay tôi với vẻ mặt lo lắng, sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào Arthdal

một cách dữ dội.

"Enoch."

Tôi vỗ vai anh ấy. Enoch quay sang tôi với cái nhìn bướng bỉnh. Tuy nhiên, những lo lắng của anh dành cho tôi vẫn còn đó.

Tôi mỉm cười với anh và rút trong túi ra một khẩu súng bắn pháo sáng.

“Đừng lo lắng quá. Tôi có cái này.”

Khuôn mặt của Enoch đầy vẻ không đồng tình, nhưng anh không còn ngăn cản tôi nữa.

"Ai nói tôi sẽ đi với cô hả, tiểu thư?"

Arthdal

nhún vai và hỏi tôi.

"Đó là một lời hứa mà ngài đã tự mình nói."

Hoàng thất thường nhạy cảm với lời hứa. Bởi vì tôi không nghĩ rằng có điều gì đáng hổ thẹn hơn việc thất hứa. Đó là lý do tại sao tôi không hứa hẹn một cách thiếu thận trọng ngay từ đầu.

Một lần nữa, Arthdal

nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng.

"Nếu ngài không thích, tôi sẽ đi với nữ thánh."

"Ta sẽ đi."

Chỉ sau đó Arthdal

mới chấp nhận lời đề nghị của tôi. Có vẻ như anh ta không thích Yuanna, người mà anh ta bảo vệ và trân trọng, làm việc vặt.

‘Nghĩ kĩ thì. Thật không công bằng. Tôi cũng không phải là người làm việc nhà mà. Margaret cũng là một quý tộc!’

Arthdal

và Diego dang giúp Yuanna không cảm thấy tội lỗi sao?

Rõ ràng, đó không phải là một cảm giác đủ nhẹ nhàng để yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đột nhiên, tôi muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra giữa Yuanna, Arthdal

và Diego.

"Mình sẽ sớm tìm ra."

Tôi đã từ chối yêu cầu của Enoch rằng anh sẽ đi cùng tôi. Sau đó, tôi nhặt một cái rổ và những cây lao để săn cá.

Và tôi siêng năng đóng gói vũ khí trong túi đeo chéo. Một khẩu súng, đạn pháo sáng, và thậm chí cả lựu đạn.

Tất nhiên, thái tử cao quý của chúng ta không mang theo bất cứ thứ gì, nhưng thay vào đó anh ta mang theo một cái giỏ. Có vẻ như cách cư xử của anh ta như một quý tộc vẫn còn.

Vì vậy, tôi đi đến thung lũng với Arthdal.

Chúng tôi đã không nói bất cứ điều gì với nhau trong suốt quãng đường nhưng tôi không quan tâm vì chúng tôi thậm chí còn không nói chuyện với nhau một cách thân thiện.

Cần nhớ rằng, khi nói đến kiếm thuật trong Đế quốc Langridge, Enoch đứng đầu, tiếp theo là Diego. Và Arthdal

là tài năng tiềm ẩn có thể so tài kiếm thuật với Enoch và Diego.

Mặc dù khả năng sinh tồn của anh ta là bằng 0, nhưng anh có tài năng về sự chăm chỉ và kiếm thuật, vì vậy anh ta có thể giỏi ném lao.

Tuy nhiên, đây là lý do tại sao người ta không nên đặt nhiều kỳ vọng. Arthdal

thậm chí không thể xử lý cây lao đúng cách. Tôi không thể nhìn thấy anh ta đứng lúng túng ở phía trước thung lũng và ném cây lao trong tư thế mơ hồ, vì vậy cuối cùng tôi hỏi anh ta, "Ngài có biết làm thế nào để ném một cây lao không?"

Sự bối rối thoáng qua khuôn mặt của Arthdal

trước câu hỏi của tôi, nhưng anh ta nhanh chóng trả lời, “Không phải cô cũng vậy sao? Tuy nhiên, ta sẽ giỏi hơn cô. Cô sẽ chỉ cản đường, vì vậy hãy tránh ta ra. "

Arthdal

đã đẩy tôi ra xa với những nhận xét vô lý như vậy. Tôi bị đẩy ra sau và thẫn thờ nhìn bóng lưng anh.

‘Được thôi, hãy xem anh làm tốt như thế nào.’

Thật tuyệt biết bao khi được nghỉ ngơi ngay bây giờ.

Tôi ngồi trên một tảng đá gần đó và ngâm nga trong khi quan sát Arthdal, người không ngừng ném trượt cây lao.

Arthdal, người đã ném chiếc lao xuống nước trong một thời gian dài, bị vấp và ngã.

"Chết tiệt!"

Arthdal

cao quý nguyền rủa và dùng nắm đấm đập xuống mặt nước. Anh ta trông thật thảm hại.

"Ngài ổn chứ?"

Tôi ngạc nhiên chạy đến chỗ anh ta. Anh đỏ mặt xấu hổ và cắn chặt môi.

Cơ mặt của tôi đang co giật vì cố gắng để không cười nhiều nhất có thể. Sau đó tôi đã vươn tay đến chỗ anh ta.

"Đứng dậy."

Arthdal

nhìn tay tôi với ánh mắt hoang mang, sau đó từ chối sự giúp đỡ của tôi và tự mình đứng dậy.

Tôi thở dài khi nhìn vào cái giỏ trống không của anh ta.

"Có vẻ như ngài đã không bắt được dù chỉ một con."

Anh ta ngậm chặt miệng với khuôn mặt đỏ bừng. Một cách miễn cưỡng, tôi đến gần anh ta và cầm lấy cây lao. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cô định làm gì?"

Tôi cởi giày thể thao và ngâm chân xuống nước trong thung lũng. Sau đó, tôi đứng yên và quan sát xem có con cá nào phản chiếu trong nước không.

“Tôi cảm thấy như mình sẽ trải qua một đêm như thế này. Tôi không thể chết đói."

"Ý cô là gì……"

Tôi xác định vị trí của cây lao. Và khi tôi nhìn thấy một con cá lung linh trong nước, tôi đã ném chiếc lao ngay lập tức.

Sau khi đến hòn đảo, tôi đã bắt cá bằng lao suốt. Giờ đây khi tôi đã thực hành rất nhiều, tôi có thể dễ dàng đi săn bằng lao. Khi tôi ném chiếc lao xuống nước trong thung lũng, một con cá có kích thước bằng cánh tay tôi đã mắc vào đầu của chiếc lao và quẫy mang.

“Nếu chúng ta bắt thêm một vài con nữa thì sẽ đủ cho mọi người ăn.”

Tôi điêu luyện lấy máu của cá bằng một con dao gỗ và cho vào giỏ. Sau đó, tôi giao tiếp bằng mắt với Arthdal, người đang nhìn tôi một cách vô hồn.

"Tại sao?"

Như thể bị sốc, anh ta tỉnh táo trở lại và lùi lại. Arthdal

lần lượt nhìn con cá trong giỏ và tôi không thể tin được.

Anh nắm cằm, nhìn tôi chằm chằm rồi lại liếc xuống con cá trong giỏ.

“Hmm, tiểu thư đã từng săn cá bằng lao trước đây sao?”

“…… tôi có cần phải trả lời không?”

Khi tôi hỏi lại, Arthdal

bối rối ngậm miệng. Có vẻ như chính anh ta biết rằng mình đang nói vớ vẩn.

“Ta đã tự hỏi tại sao cô lại muốn đi săn với ta. Hẳn phải có một lí do. Cô hẳn phải biết rằng ta không tin tưởng cô, phải không?”

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống và khoanh tay như thể thực sự không hiểu.

“Ta không biết tại sao Enoch luôn bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi, nhưng đừng vội thấy tâng bốc vì điều đó.”

Anh ta nói với một giọng rất thoải mái và mỉm cười tự nhiên như thể anh ta có thế thượng phong trong mối quan hệ với Enoch.

Tôi cau mày nhìn anh.

“Tôi chưa bao giờ tự hào vì đã dựa vào Enoch ngay từ đầu.”

“Cô không biết về mối quan hệ giữa Enoch và ta đâu, tiểu thư.”

"Chà, đôi khi những gì ngài nhìn thấy bên ngoài là tất cả."

“Có phải lý do cô đưa ta đến đây là để chứng minh rằng cô đã thay đổi không? Nếu đúng như vậy thì vô ích thôi. Bởi vì dù chỉ một thay đổi nhỏ cũng không thay đổi được nhận định của ta về cô.”

Tôi bắt một con cá khác bằng một chiếc lao và kéo nó lên, cười.

“Chứng minh với ngài rằng tôi đã thay đổi để làm gì kia chứ? Không phải tôi muốn hàn gắn mối quan hệ của tôi với ngài."

Chân mày của Arthdal

co giật. Anh ta vuốt cằm nhìn tôi như thể rất vui.

Tôi cũng làm sạch những con cá vừa bắt được và cho vào rổ.

"Hãy luôn ghi nhớ điều này. Tôi không có ý định hàn gắn mối quan hệ của tôi với ngài ngay từ đầu.”

“Vậy thì lý do là gì? Lý do thực sự mà cô đưa ta đến đây.”

"Tôi đã cho ngài một cơ hội."

Tôi nhún vai khi rửa đôi tay tanh tưởi của mình trong nước ở thung lũng.

Arthdal

nhìn tôi và gật đầu. Nó có nghĩa là hãy nói tiếp đi.

"Đó là một cơ hội hoàn hảo để gϊếŧ tôi."

"Cô nghiêm túc sao?"

Anh ta hỏi tôi trong cú sốc. Tất nhiên, tôi không có ý đó. Nhưng mà,

“Ngài thực sự nghĩ rằng tôi đi săn với ngài để khoe khoang với ngài sao? Để được ngài kiểm tra?”

Arthdal

không phủ nhận điều đó. Và anh ta hỏi ngược lại, gật đầu mà không che giấu suy nghĩ sâu xa của mình.

"Không phải là như vậy sao?"

“Chà, ngược lại, ngài không nghĩ rằng ngài được đưa đến đây để kiểm tra sao? Tôi muốn thử một số kỹ năng sinh tồn của ngài. Tôi không cần một người vô dụng trong một tình huống cực đoan khi mà cuộc sống của chính anh ta đang bị đe dọa."

Tôi cố tình chọn những từ sắc bén và nói chúng với một giọng điệu lạnh lùng.

Như thể bị lời nói của tôi làm cho cay cú, Arthdal

làm một vẻ mặt hoang mang. Nhưng nó chỉ một lúc.

“Cô thật ngạo mạn, sao cô dám”, anh ta lẩm bẩm với vẻ mặt giận dữ.

Anh ta trông khá tức giận, nhưng tôi không dao động.

Đó là bởi vì tôi đã được tôi luyện từ việc đối phó với Enoch, Kayden và Ruzef.

Thành thật mà nói, chính Enoch là người khinh thường tôi nhất và thể hiện cảm giác gây sợ hãi đến nghẹt thở.

“Nếu đây là Vương quốc Hestia, ngài sẽ không phải chơi đùa trong vùng nước nông này”, tôi nói với Arthdal

một cách mỉa mai.

Tôi tiếp tục, “Nhưng thưa Điện hạ, đây không phải là một vương quốc. Bây giờ thì hãy thừa nhận điều đó đi.”