Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 47

“Đó có lẽ là một trong những nguyên nhân có thể xảy ra. Nhưng còn rất nhiều thứ khác mà ta có thể đoán được nên rất khó để suy ra”, Enoch trả lời với vẻ mặt bình thản.

Cuối cùng, chúng tôi lại quay về điểm ban đầu. Ruzef, người đang theo dõi cuộc trò chuyện, giơ tay.

“Vậy thì tốt nhất là chúng ta cùng nhau tìm ra cổng thoát hiểm.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý với Ruzef.

Đột nhiên, trời tối dần. Thời gian đã trôi qua nhiều hơn tôi nghĩ.

Mọi người đều có dấu hiệu kiệt sức.

“Ngoài ra, ra bờ biển định kỳ để xem có tàu nào đi qua không cũng là một ý hay”, Arthdal

nói thêm.

Đó là ý kiến

mà tôi muốn tránh nhất, biết rằng các cuộc gọi cứu hộ là vô ích. Nhưng những người khác không biết đã gật đầu đồng ý.

owooo-

Rồi một tiếng sói tru từ đằng xa.

Có một khoảng lặng dài. Mọi người nhìn nhau với vẻ căng thẳng và nhìn xung quanh.

“Hãy nói cụ thể sau khi mặt trời mọc. Tốt hơn chúng ta nên kết thúc cho ngày hôm nay.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý trước lời nói của Yuanna.

Ngay cả khi những con quái vật không đến gần túp lều, việc đốt lửa vào ban đêm vẫn rất nguy hiểm.

Cuối cùng, mọi người nhanh chóng vào chòi.

***

Chúng tôi quyết định thay phiên nhau canh gác.

Ở đây, "chúng tôi" ám chỉ tôi, Enoch, Kayden và Ruzef.

Lý do chúng tôi giữ cảnh giác là để chuẩn bị cho cuộc tấn công của lũ quái vật, nhưng nó thiên về việc ngăn chặn sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Yuanna và nhóm của cô ta.

Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng bằng cách đặt những chiếc lá rơi xuống sàn gỗ ở tầng một của túp lều. Kayden, người đang đi xuống cầu thang, nhìn tôi và chỉ lên trên.

"Ta nghe nói rằng một trong hai phòng trên tầng hai được sử dụng bởi nữ thánh à?"

Trước những lời của Kayden, Ruzef, người đã giúp tôi trải lá, thở dài.

"Thái tử nói rằng ngài ấy sẽ sử dụng cái còn lại."

Trước lời nói của anh ta, Kayden tiến về phía này và cau mày.

"Vậy còn Margaret của chúng ta thì sao?"

Diego và Enoch, đang trò chuyện từ xa, nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Tôi không muốn làm ầm ĩ vào ban đêm, và trước hết, tầng hai không có gì ngoài những chiếc giường gỗ cứng.

Tôi giúp Kayden bình tĩnh lại.

"Đừng bận tâm. Tôi nghĩ ngủ ở đây an toàn. Có ngài, Enoch, và cả Đức Tổng Giám mục.”

Lông mày của Kayden nhướng lên và một nụ cười nở trên môi. Tôi đoán lời nói của tôi không quá tệ.

Tôi không biết Diego và Enoch có nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi hay không. Họ nhanh chóng quay đầu đi và có vẻ bận rộn thảo luận điều gì đó.

Tôi trải tất cả những chiếc lá rơi và ngồi trên đó và nhìn hai người. Họ đang nói chuyện gì vậy?

“Ta nghĩ họ đang chia sẻ thông tin về quái vật,” Kayden nói, người ngồi cạnh tôi, chống cằm trên mu bàn tay và nhìn theo ánh mắt tôi về phía Enoch.

"Thông tin về quái vật?"

"Có vẻ như hai người họ đã thỏa thuận."

Tổng giám mục Ruzef, người đang ngồi trước đống lửa trại cũng nhìn Kayden với vẻ tò mò.

Kayden nheo mắt và lắng nghe cuộc trò chuyện của Enoch và Diego.

Họ đang thì thầm, cách nhau ít nhất mười bước, nhưng làm sao Kayden nghe thấy điều đó? Anh ta là Sommers [1] sao?

[1] Jaimi Sommers là nhân vật chính của loạt phim The Bionic Woman, kể về câu chuyện biến một nhóm người chết trong một vụ tai nạn thành người máy và thể hiện sức mạnh siêu phàm. Do đó, họ cũng có thính giác siêu phàm. Ở Hàn Quốc, từ "Sommers" thường được hiểu là những người có thính giác tốt.

“Có vẻ như Diego đang báo cáo với Thái tử những gì anh ta phát hiện ra khi ở với những người ở đằng đó.”

Kayden tặc lưỡi khi kết thúc lời nói của mình.

“Ừ, tôi đã quên chuyện đó trong một thời gian. Diego là hạ cấp của Hoàng tử Enoch.”

Tôi trả lời với một tiếng thở dài.

‘Mình phải trả thù cho tên khốn đó ……’

Tôi nên trả thù như thế nào đây?

Kayden khịt mũi và khoanh tay, nhìn chăm chú vào Diego.

“Một kĩ sĩ không trung thành với nhiệm vụ của mình. Từ những gì ta thấy, ta nghĩ hắn thực sự si mê nữ thánh rồi. Hắn nói rằng hắn sẽ không tuân theo Hoàng tử và sẽ ở bên cạnh nữ thánh. Tên khốn đó điên sao? Anh ta sẽ làm gì khi trở lại Đế quốc hả?”

Tôi thở dài lắc đầu rồi nằm xuống.

Kayden càu nhàu một lúc rồi nằm xuống bên trái tôi.

Khi Ruzef, người đang theo dõi tình hình cẩn thận, chuẩn bị nằm xuống bên phải của tôi, thì Enoch xuất hiện.

“Tránh ra, Đức Tổng Giám mục. Đây là chỗ của ta.”

Trước giọng nói gay gắt của Enoch, Ruzef cau mày khó chịu. Tuy nhiên, cuối cùng anh đã đi sang phía bên kia với một tiếng thở dài.

Tôi quay lại và nhìn lên Enoch. Anh mở cúc tay áo sơ mi và nhìn xuống tôi.

Chà, ngay cả khi tôi nhìn anh từ bên dưới như thế này, anh vẫn đẹp trai không tỳ vết.

Anh từ từ ngồi xuống cạnh tôi và nhìn xuống tôi.

"Em phải có điều gì đó để nói với ta."

Tôi ngồi dậy và nhìn anh ta.

"Ngài đã nói về điều gì với Chỉ huy Diego vậy?"

Trước câu hỏi của tôi, Kayden, người đang nằm, quay lại.

Enoch thở dài, xắn tay áo và nhún vai.

“Chúng ta đã trao đổi thông tin về những con quái vật mà chúng ta đã gặp phải.”

Đúng như Kayden đã nói.

“Chẳng phải những con quái vật tấn công chúng ta chủ yếu là sói và trăn sao? Nhưng những con quái vật mà hắn gặp phải thì khác.”

Theo lời của Enoch, Kayden ngồi dậy với vẻ tò mò. Ruzef cũng đến gần Enoch và lắng nghe anh ta.

Diego, người ở xa, dường như có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng cuộc trò chuyện kiểu này không phải là bí mật, vì vậy sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi người khác nghe thấy nó.

Enoch dường như cũng không quan tâm.

“Diego nói rằng hắn đã chạm trán với một con quái vật khổng lồ kiểu nhện và một con quái vật dạng quái thú trong hình dạng của một con người.”

Một con quái vật dạng quái thú trong hình dạng con người ……

Tôi chợt nhớ đến con quái vật mà tôi đã đυ.ng độ vài tuần trước khi bị Kayden truy đuổi. Một con thú đứng bằng hai chân như người và được bao phủ bởi bộ lông.

“Thay vì hình dạng con người …… Tôi đã từng đυ.ng độ một con quái vật giống một con đười ươi khổng lồ khi bị Kayden truy đuổi. Nó tương tự như con quái vật loại quái thú mà Chỉ huy Diego đã mô tả."

Kayden đập đầu gối và đồng ý với tôi.

“Oh, ta biết nó. Ta cũng đã bị tấn công. Đây là những gì con quái vật đã làm.”

Anh xắn áo lên để lộ vết sẹo trên ngực.

Như anh nói, nơi anh bị tấn công để lại sẹo sâu dù đã được tôi chữa trị. Anh ta thậm chí không thể sử dụng ma thuật, vì vậy có lẽ rất khó để xóa vết sẹo.

Sau một khoảng lặng ngắn, Enoch nói thêm,

“…… Có vẻ như con quái vật đang tiến hóa.”

Tôi đồng ý với điều đó.

Những con quái vật dạng sói mà Enoch đã xé xác lần trước rõ ràng đang tiến hóa.

「Đã bốn ngày kể từ khi tôi vào nhà kho dưới lòng đất một mình.

Tôi vẫn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra ngay trước khi tôi bước vào nhà kho.

Ngay trước khi bước vào nhà kho, tôi đã đυ.ng độ một con quái vật. Tôi đã trốn thoát được, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả vẻ ngoài của con quái vật hơn là thời điểm nó xuất hiện.

Mặt trời đã bắt đầu lặn, nhưng rõ ràng vẫn là một ngày chói chang.

Nhưng con vật khổng lồ mà tôi bắt gặp ngay trước khi vào nhà kho dường như không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng mặt trời.

Có lẽ……

Chúng đã tiến hóa. 」

Nó không chính xác, nhưng chắc chắn đã có những câu như vậy.

Trong cuốn tiểu thuyết, người ta nói rằng hiện tượng này bắt đầu ở gần cuối tập đầu tiên. Ngay cả trước khi Yuanna vào hầm ngầm.

Nhưng ngay khi tỉnh dậy trên hòn đảo này, chúng tôi đã chứng kiến

hiện tượng. Vào ngày đầu tiên tôi thức dậy trên hòn đảo này, Enoch và tôi tình cờ gặp một con quái vật trong thời gian hoàng hôn.

Khi tôi chợt nhận ra điều đó, tôi nổi da gà.

Điều gì sẽ xảy ra nếu những con quái vật xuất hiện ngay cả giữa ban ngày sau này?

"Chúng ta cần nhiều vũ khí hơn."

Kayden nheo mắt và lầm bầm với vẻ mặt nghiêm túc. Khi ánh mắt của anh tập trung vào tôi, anh nhún vai và nói,

"Nếu những con quái vật thực sự tiến hóa, sẽ không có giới hạn về cách chúng có thể chiến đấu với chúng ta."

Đúng vậy. Những gì chúng tôi có bây giờ là không đủ. Số lượng pháo sáng và lựu đạn tôi có cũng có hạn.

"Chúng ta phải tìm "cánh cửa" phù hợp với cái chìa khóa, nếu không chúng ta sẽ không thể xử lý những con quái vật đã tiến hóa."

Ngay khi Enoch nói xong, chúng tôi đồng thời nhìn lên tầng hai, như thể chúng tôi có cùng suy nghĩ.

Yuanna ngủ với chìa khóa trên đó.

“Chúng ta phải làm sáng tỏ bí mật của chiếc chìa khóa,” tôi nói.

"Bí mật của hòn đảo."

Tổng giám mục Ruzef đáp lại lời tôi khi ông ấy gật đầu.

Hòn đảo kỳ lạ này là cái quái gì vậy? Có cảm giác như chỉ có những bí ẩn chưa được giải đáp đang chồng chất.