Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 46

“Nếu là tôi thì tôi đã không ở đây. Tại sao tôi lại phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn như vậy để vượt qua khủng hoảng bên bờ vực của cái chết chứ?”

“Cô nói cô phải vượt qua khủng hoảng của cái chết sao? Cô không phóng đại đấy chứ? Ta thực sự đã trải qua sự sống và cái chết. Cô không có vẻ gì là phải chịu đựng quá nhiều cả”, Arthdal

trả lời, không tin những gì tôi đã nói.

Tôi không nói nên lời. Làm sao anh ta có thể biết được ai đó có phải chịu đựng hay không?

Bên cạnh đó, tôi không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình trước đầu óc của anh ta khi kết luận rằng dù có là gì đi nữa thì nó cũng không bằng những khó khăn mà anh ta đã phải chịu đựng.

“Nói quá sao? Ngươi có biết cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu lần gian khổ không?”

Có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của Kayden bên cạnh tôi.

Trong một lúc, tôi đã chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, nhưng thật lâu sau đó anh lại có đôi mắt đầy vẻ điên cuồng.

Anh cũng có vẻ khá tức giận với nhận xét của Arthdal

vì anh đã cùng tôi vượt qua cơn khủng hoảng sinh tử.

Như thể không tin, Arthdal

cau mày và nhìn Kayden.

"Nghiêm túc đấy. Ngươi vừa nói điều đó với ta sao? Ta nghĩ ngươi đang quá nhạy cảm rồi, Đô đốc. Ngoài ra, ta đã nói gì sai sao?”

"Nhạy cảm? Ngươi nói là nhạy cảm sao? Ta nghĩ rằng ngươi đã sống một cuộc sống thoải mái cho đến hiện tại. Ngươi có muốn ta giúp ngươi vượt qua cơn nguy kịch không?”

Kayden đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nắm lấy cổ áo Arthdal.

Nó trở thành một mớ hỗn độn trong chốc lát. Vì thế, tôi quên mất thời gian tức giận Arthdal

và bận ôm Kayden để ngăn anh lại.

Tất nhiên, điều đó cũng nhanh chóng kết thúc, nhờ Enoch đã nắm lấy lưng Kayden và đẩy anh ta sang một bên.

Kayden đang ngồi trên mặt đất, vò đầu bứt tóc, và trừng mắt nhìn Arthdal

như thể muốn gϊếŧ anh ta.

Arthdal

giận dữ lẩm bẩm khi anh vuốt thẳng cổ áo đã bị Kayden nắm lấy.

“Ngươi có vẻ mất trí rồi, Đô đốc. Ngươi không biết ta là ai sao?"

"Địa vị là vô dụng khi sự sống còn đang bị đe dọa."

Nói về địa vị, quyền hạn và cách cư xử với Kayden bây giờ là vô ích. Tôi hiểu anh ấy.

Trong những tình huống mà sự sống còn bị đe dọa, việc phá vỡ các quy tắc xã hội thường là điều khó tránh khỏi. Khi tiếp tục trải qua một môi trường như vậy, việc thảo luận về địa vị xã hội và giai cấp sẽ trở nên vô nghĩa.

Ruzef, người đang lặng lẽ theo dõi tình hình, đã can thiệp một cách ôn hòa và đứng về phía chúng tôi.

“Tôi cũng đã cùng họ vượt qua cơn khủng hoảng. Ngài đáng lí cũng nên thấy nó. Những con trăn đó thực sự là ……”

Ruzef nhớ lại với khuôn mặt trắng bệch và sụp xuống đất một lần nữa.

"Đúng vậy. Nếu không có Margaret, tất cả chúng tôi đều sẽ không thể được an toàn.”

Enoch thêm vào một chút cường điệu để khen ngợi tôi.

“Chà, chúng tôi cũng suýt chết. Tôi đã bị tấn công bởi những con quái vật trông giống như nhện.”

Lần này, Yuanna, người đang ngồi yên lặng với Diego và theo dõi tình hình, bảo vệ Arthdal. Arthdal

khoanh tay và nâng cằm ngạo mạn về phía chúng tôi.

Sau đó, Yuanna liếc nhìn anh, đặt bát dừa đang cầm xuống và lại mở miệng.

Cô nói: “Dù sao thì mọi người cũng chỉ có thể phỏng đoán dựa trên tình tiết chứ không thể thu hẹp hung thủ được. Với tốc độ này, không thể biết liệu thực sự có thủ phạm hay không hay tất cả chúng ta đang vướng vào sự cố gì.”

Theo lời của Yuanna, Arthdal

nhìn cô và ngậm miệng lại. Thực sự ngạc nhiên khi thấy cô ta khiến Arthdal

ngạo mạn phải ngậm miệng ngay lập tức.

“Vì vậy, bây giờ, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu thảo luận xem có cách nào để trốn thoát khỏi hòn đảo này hơn là so sánh xem chúng ta đã sinh tồn như thế nào.”

Ồ, tôi tưởng cô ta chỉ là một người kì lạ, nhưng cô nói rất logic và thuyết phục. Cô ta là một người lý trí hơn tôi tưởng.

Hơn hết, tôi cũng thích việc cô ta không có hứng thú với các nam chính và cô ta chỉ nghĩ đến sự sống còn.

Sau đó, Kayden nói, “Đây cũng là một phỏng đoán, nhưng ta nghi ngờ có thể có một cổng thoát hiểm hoặc một cổng chuyển dịch trên hòn đảo này. Một cổng chuyển dịch đòi hỏi năng lượng. Nhưng nếu đây là một hòn đảo ở một dòng thời gian và không gian khác, nó giải thích ở một mức độ nào đó lý do tại sao ma thuật không hoạt động ở đây. "

“Thật đáng ngờ khi ta đột nhiên mở mắt ở nơi này …… Ta nghĩ rằng ta đã đến đây thông qua một cổng dịch chuyển, nếu không, chắc chắn phải có một cổng thoát hiểm hay gì đó. Vì vậy, ta đang nghĩ đến việc kiểm tra tất cả các ngóc ngách của hòn đảo.”

Kayden nói điều đó khi tôi gặp anh lần đầu tiên, nhưng giờ đây anh dường như đã đưa ra những phỏng đoán và giả thuyết cụ thể hơn.

“Với sự tồn tại của những con quái vật mà đòi hỏi năng lượng một cách tự nhiên, không phải thật kì lạ không ai trong chúng ta có thể sử dụng ma thuật sao? Ta chỉ có thể nghĩ về một cổng chuyển dịch trong trạng thái này. Có vẻ như việc sử dụng ma thuật đã bị chặn bởi cánh cổng …… Ta không biết tại sao.”

Kayden vuốt cằm và nói với vẻ mặt đầy suy tư.

“Một cánh cổng chuyển dịch…… Đó có vẻ là phỏng đoán hợp lý nhất mà ta từng nghe.”

Diego, người đã im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, đồng ý với suy đoán của Kayden, nhưng Enoch ngay lập tức bác bỏ điều đó.

"Nhưng nếu có một cổng chuyển dịch, ngươi giải thích như thế nào về chiếc chìa khóa mà nữ thánh có?"

Trước những lời đó, mọi người đều tập trung vào Yuanna.

“Trên chìa khóa có ghi ‘Chìa Thoát hiểm’, nhưng ngài có thể chắc chắn nó thực sự là chìa khóa mở ra cánh cổng để ra khỏi hòn đảo này sao?”

Trước câu hỏi của tôi, Yuanna gật đầu.

“Đó là lý do tại sao tôi nói hãy đi khắp hòn đảo. Chúng ta cần tìm ra chiếc chìa khóa thực sự để làm gì.”

Tôi đã sử dụng bộ não của mình nhiều đến mức tôi bị đau đầu. Tôi xoa xoa thái dương và hỏi Yuanna,

“Có khả năng nào đó là một cái bẫy không? Nếu ai đó bắt cóc chúng ta với một ý định và mục đích nhất định, thì chiếc chìa khóa có thể là một cái bẫy.”

"Một cái bẫy để làm gì?"

"Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ cô nên luôn ghi nhớ khả năng đó và cẩn thận.”

“Chà, đúng vậy. Tôi càng nhìn cô, tôi càng muốn có cô, tiểu thư. Cô thực sự không muốn trở thành hạ cấp của tôi sao?"

Yuanna cười nói. Cô ta nhấn mạnh từ ‘hạ cấp’, vì vậy trò đùa của cô ta không giống một trò đùa.

“Tôi không có ý định trở thành hạ cấp củ cô, vì vậy hãy im lặng nếu không muốn bị trói bằng dây một lần nữa.”

Yuanna bật cười trước câu trả lời của tôi, nói rằng nó rất vui.

Dù tôi có nhìn cô ta thế nào đi nữa, cô ta vẫn trông giống như một Kayden phiên bản nữ.

Nếu cô ấy ở Đế quốc, có lẽ cô ta sẽ không gọi tôi là ‘hạ cấp’ hay ‘hầu gái’.

Rõ ràng là tất cả mọi người đang phát điên, phá vỡ các chuẩn mực và trật tự xã hội mà họ đã giữ với nhau. Tất nhiên, tôi cũng bao gồm.

“Tìm cổng chuyển dịch hoặc tìm cánh cửa phù hợp với chiếc chìa khóa không phải là cách duy nhất.”

Enoch tiếp tục, “Chúng ta có thể thực hiện một cuộc gọi cứu hộ hoặc đóng một chiếc thuyền và rời khỏi hòn đảo.”

“Làm thuyền? Ai? Chúng ta? Mà không có ma thuật?”

Như thể những lời của Enoch là vô nghĩa, Kayden hỏi ngược lại. Enoch nhướng mày và nhún vai.

“Mọi người chỉ thảo luận về một hoặc hai phương án, vì vậy ta chỉ thêm một phương án nữa. Nếu chúng ta có nhiều thời gian, không có gì là không thể làm được trên hòn đảo này.”

"Tôi biết. Trên thực tế, các lựa chọn quá rộng để thu hẹp lại.”

Tôi trả lời những lời của Enoch, tựa cằm vào mu bàn tay để suy ngẫm.

Nghĩ lại, chìa khóa không phải là điều duy nhất chúng ta cần thảo luận lúc này. Chúng tôi cũng phải tìm ra lý do tại sao những đồ vật hiện đại lại ở đây.

“Nhân tiện, những dụng cụ ma thuật mà tiểu thư đã nhặt được thực sự là những món đồ bất thường mà tôi chưa từng thấy ở Đế quốc, nhưng tại sao chúng lại ở trên hòn đảo này?”

Lúc đó, như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Yuanna nhắc đến những đồ vật hiện đại mà tôi đã nhặt được.

Tôi rút khẩu súng pháo sáng trong túi ra và nhìn vào nó.

“Tôi thậm chí không biết tại sao thứ này tồn tại. Từ ‘Alea’ được khắc ở đây. Tôi đoán rằng chính Alea này là thủ phạm.”

“Alea? Có ai biết Alea là ai không?”

Sau khi nghe tôi giải thích, Yuanna hỏi. Tuy nhiên, mọi người nhìn mặt nhau và im lặng.

Như thể anh ta đã đợi, Arthdal

đáp lại,

“Có lẽ hắn là người đã làm ra cái chòi này. Có quá nhiều câu hỏi cần được giải đáp.”

Chúng tôi càng thảo luận, tôi càng bối rối. Cảm giác như tôi đang trôi càng ngày càng sâu vào một đầm lầy.

Vào lúc đó, Arthdal

hỏi Enoch.

“Này, Enoch. Trừ khi tất cả chuyện này xảy ra vì một mối hận thù, thì liệu nó có thể liên quan gì đến Trận chiến Romalizan không?”