Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 48

Tôi là người đầu tiên đứng gác.

Kayden và Enoch đang ngủ nghiêng, còn Đức Tổng Giám mục Ruzef thì nằm cạnh Enoch. Diego cuộn người ra xa hơn một chút và cũng chìm vào giấc ngủ.

Tôi ngồi gần lò sưởi và thẫn thờ nhìn ngọn lửa đang bập bùng cháy, rồi mang thêm vài khúc gỗ mà Diego đã chặt vào để ngọn lửa luôn cháy.

Mặc dù có giường nhưng không có lò sưởi trên tầng hai, vì vậy chắc hẳn sẽ rất lạnh ……

Buồn ngủ quá nên tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lặng lẽ rời khỏi chòi. Nó giúp tôi tỉnh táo, nhưng dường như không giúp được gì nhiều.

Tại thời điểm này, tôi phải vẽ bản đồ bằng cách sử dụng la bàn. Trong chiếc túi đeo chéo lấy ra từ chiếc ba lô, có một cuốn sổ tay to bằng lòng bàn tay và một cây bút bi. Đó là một mặt hàng rất hữu ích.

Khi tôi mở cửa của căn chòi, có một sàn gỗ ở lối vào. Tôi ngồi xuống cầu thang trước nó và lấy ra một tấm bản đồ, một cuốn sổ, một chiếc compa và một cây bút bi.

Bunker

Tôi chăm chú nhìn dòng chữ ‘Bunker’ được viết trên hòn đảo phía bắc.

Như với ‘Alea’, nó cũng được viết bằng các chữ cái. Có thể Alea là người phương Tây, và hòn đảo này là một hòn đảo thử nghiệm chỉ xuất hiện trong phim ảnh hoặc chương trình truyền hình.

Nhưng vậy thì thật vô lí khi những người từ thế giới khác lại ở trên hòn đảo này.

Nếu tôi xây dựng giả thuyết này, thì giả thuyết kia vô lí và nếu tôi xây dựng giả thuyết kia, thì giả thuyết này lại không có ý nghĩa.

‘Mình phát điên mất.’

Tôi nhìn vào bản đồ hầm ngầm, vẽ nó vào sổ tay, sau đó đánh dấu hướng đông, tây, bắc và nam với sự trợ giúp của la bàn. Sau đó, tôi vẽ vị trí của túp lều cùng với vị trí của hầm ngầm.

Có hai ngọn núi trên hòn đảo phía nam.

Sau khi băng qua những ngọn núi mà tôi đã ở cùng với Enoch và Kayden, chúng tôi tìm thấy một túp lều ngay trước khi băng qua ngọn núi tiếp theo, vì vậy có vẻ như nơi mà chúng tôi đang ở bây giờ nằm

ở giữa hòn đảo.

Tôi lại nhìn vào bản đồ boongke được vẽ trên vải và nhận ra một điều gì đó kỳ lạ.

Bây giờ tôi thấy rằng con đường dẫn đến đảo bắc và đầu đông của đảo nam được nối với nhau bằng một cây cầu.

Sau đó tôi leo lên chòi một lúc. Tất nhiên, không thể nhìn thấy cây cầu nào. Tôi chăm chú nhìn cây cầu nối hai đảo bắc và nam trên bản đồ.

“Ai đã làm ra cây cầu này nhỉ……?”

Tôi đặt bút bi lên cằm và suy nghĩ.

"Dù sao thì, điều đó ổn, như vậy thì tốt hơn.”

Tôi cũng vẽ cây cầu, rồi đóng quyển sổ lại.

"Cô đang làm gì đấy?"

"Wtf, ngài làm tôi sợ đấy!"

Tôi giật mình và vội vàng đứng dậy. Vì thế, những thứ tôi đặt trên đùi rơi hết.

Ruzef ngạc nhiên nhìn tôi ngây người.

“Tôi đã suy nghĩ về điều đó một lúc, nhưng kiểu tiểu thư quý tộc nào lại chửi thề dễ dàng như vậy ……”

Ánh mắt anh từ từ hướng về những thứ đã rơi xuống cầu thang. Tôi vội vàng bỏ chúng vào túi đeo chéo.

‘Anh chưa nhìn thấy bản đồ, phải không?’

Tôi không có năng khiếu diễn xuất. Tôi cũng không giỏi nói dối. Cứ thế này, dù có bị nghi là thủ phạm bắt cóc mọi người thì tôi cũng không còn gì để nói.

"Cô có ổn không?"

Tôi không biết anh ta có nhìn thấy nó hay không. Ruzef lo lắng nhìn nước da của tôi.

“Vâng vâng …… tôi không sao.”

Tôi vội vàng gật đầu.

“Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ngài lại ở đây?"

Trước câu hỏi của tôi, Ruzef gãi đầu với vẻ mặt hoang mang.

“Điều đó …… Tôi không thể ngủ ngon khi đổi giường.”

Ôi chúa ơi. Nhưng anh chắc hẳn đã thay giường nhiều lần, anh đã bao giờ có một đêm ngon giấc trên hòn đảo này chưa vậy?

Có lẽ đó là lý do tại sao Ruzef trông hốc hác hơn rất nhiều. Tất nhiên, anh vẫn đẹp như một đóa hoa huệ.

Ruzef chỉ về phía cầu thang nơi tôi đang ngồi trước đó.

"Tôi có thể ngồi xuống một lúc không?"

Tôi nhún vai và trả lời, "Chắc chắn rồi."

***

Khi Ruzef thức dậy đã là nửa đêm.

Khi anh đứng dậy và nhìn xung quanh, Margaret đã không còn thấy đâu nữa.

Anh thở dài mệt mỏi khi nhìn Kayden và Enoch đang nằm cạnh mình.

Kayden dường như đã ngủ. Enoch có thể đã nhắm mắt, nhưng ngài ta không ngủ. Mọi giác quan của ngài ta vẫn còn tỉnh táo để có thể thức dậy bất cứ lúc nào.

"Tiểu thư Floné đã đi đâu rồi?"

Ruzef đứng dậy sau khi uống một ngụm nước lọc.

Sau khi nhìn quanh tầng 1 của túp lều, anh nhìn cầu thang dẫn lên tầng 2 và quyết định đi ra ngoài túp lều.

Vừa mở cửa, anh đã thấy Margaret đang ngồi ở cửa ra vào.

Ánh trăng chiếu vào mái tóc vàng bạch kim của Margaret, khiến nó trông lấp lánh màu trắng tinh khiết.

Ruzef tiến lại gần cô như thể bị ám. Anh tự hỏi cô đang để ý đến điều gì đến vậy.

Cô thậm chí còn không biết anh đang tiến đến.

Sau đó Ruzef thấy một tấm bản đồ trong tay cô ấy trước khi cô ném nó đi.

Anh không biết trên đó viết gì nhưng có vẻ như đó là bản đồ của hòn đảo này.

"Cô đang làm gì vậy?"

"Wtf, ngài làm tôi sợ đấy!"

Cô ngạc nhiên đứng dậy khi gấp thứ có vẻ là một cuốn sổ.

Không chỉ Margaret mà Ruzef cũng ngạc nhiên. Ngoài ra, một lần nữa anh lại bất ngờ trước những câu chửi thề của cô.

“Tôi đã suy nghĩ về điều đó một lúc, nhưng kiểu tiểu thư quý tộc nào lại chửi thề dễ dàng như vậy ……”

Ruzef từ từ cúi đầu xuống. Những thứ rơi xuống cầu thang đã hiện ra trước mắt.

Một chiếc la bàn, một cuốn sổ, một cây gậy không xác định và một mảnh vải. Margaret vội vàng thu dọn đồ và cho vào một chiếc túi nhỏ.

Tôi không biết cô đang cố che giấu điều gì. Bản đồ tôi đã xem một lúc trước sao? Tại sao cô lại cố gắng che giấu nó?

Ruzef liếc nhìn những thứ cô ôm trên tay.

Chắc chắn, Margaret cũng có nhiều điều đáng ngờ như Yuanna. Việc mọi người đã nghi ngờ cô trong một thời gian là có thể hiểu được. Vì ban đầu anh cũng như vậy.

"Cô có ổn không?"

“Vâng vâng …… tôi không sao.”

Sau khi nói với cô rằng anh đã ra ngoài vì không ngủ được, anh chỉ vào cầu thang.

"Tôi có thể ngồi xuống một chút không?"

Margaret nhún vai và trả lời, "Chắc chắn rồi."

Ruzef ngồi trước, và sau đó Margaret ngồi cạnh anh ta. Họ im lặng nhìn vào khu rừng một lúc lâu mà không nói một lời.

Sau một hồi im lặng, Ruzef lặng lẽ nói, “…… Tôi không biết liệu chúng ta có thể rời khỏi hòn đảo này hay không.”

Bởi vì xung quanh yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng lẩm bẩm của anh.

Margaret từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh của cô ấy sáng lên trong ánh trăng.

“Chúng ta chắc chắn sẽ rời khỏi hòn đảo này. Vì vậy, hãy làm hết sức mình.”

Ruzef không thể không tự hỏi trước câu trả lời chắc chắn của cô. Làm thế nào cô có thể chắc chắn như vậy?

Anh biết cô đang cố gắng an ủi mình, nhưng có lúc anh đã nghĩ rằng sức mạnh tinh thần của Margaret thật tuyệt vời.

“Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi ở bên cô, tiểu thư ạ.”

Trước những lời bày tỏ khiêm tốn của anh, cô ngước nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên.

"……nhẹ nhõm sao? Với tôi á? Enoch và Kayden đáng tin cậy hơn tôi rất nhiều.”

"Cô thực sự nghĩ như vậy sao?"

Trước câu hỏi của Ruzef, Margaret đặt cằm lên tay và cân nhắc, sau đó nói: "Chà, cả hai đều giống như những quả bom hẹn giờ, nên điều đó có hơi đáng sợ."

“Và cô là người có thể xử lý những quả bom hẹn giờ đó, thưa tiểu thư.”

“Hmm. Điều đó đúng."

Margaret phá lên cười như thể điều đó thật buồn cười.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, Ruzef đã nghĩ rằng nếu đây là ở Đế quốc Langridge, anh sẽ không biết rằng cô còn có mặt này.

Trong bầu không khí kì lạ, anh lặng lẽ thổ lộ những điều mà anh đã không thể tiết lộ cho ai biết.

"Thực ra, tôi trở thành một linh mục vì tôi ghét mọi người."

“Ah …… thật vậy sao? Nhưng, không phải các linh mục gặp nhiều người hơn sao?"

Margaret có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Chính xác mà nói, tôi không muốn có những mối quan hệ sâu sắc. Không cần phải duy trì những mối quan hệ phiền phức giữa con người với nhau sau khi trở thành một linh mục. Nhưng các linh mục lại ở trong học thuyết yêu thương con người.”

Không hiểu sao anh lại cảm thấy sảng khoái sau khi kể ra những cảm xúc chưa từng nói với ai.

“Thực ra, tôi cảm thấy thoải mái một chút khi ở trên hòn đảo này, bởi vì tôi không cần phải giả vờ như vậy.”