Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 2-1

Trên mặt Tống Thính như thiêu như đốt, theo bản năng kẹp chặt chân, lại phát hiện Tạ Vũ đã hoàn toàn chui vào giữa hai chân anh, một cái chày thịt thô to nửa cứng đang cắm vào trong âʍ ɦộ vốn không nên bị phát hiện ở phía dưới. Cảm giác vách trong bị căng phình mãnh liệt, cùng với cảm giác chua xót sau một đêm bị cắm đầy lúc này cứ như đang gào lên để chứng minh sự tồn tại của nó.

Rốt cuộc là Tạ Vũ định làm gì?!

Tống Thính đẩy ngực Tạ Vũ, gương mặt hồng thấu:

“Cậu đi ra ngoài!”

Giọng anh vô cùng tức giận, nhưng họng bị đau, lời ra đến miệng lại trở thành âm thanh mềm mại bất lực.

Tạ Vũ không chùn bước mà tiến tới, bàn tay to rộng xoa nắn mông thịt đẫy đà của Tống Thính, hai người càng dán lại gần nhau. Khóe miệng hắn câu lên một nụ cười tà ác:

“Anh hai à, anh nhẫn tâm thật đấy, rõ ràng đêm qua còn rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ như vậy, bây giờ bướm nhỏ ở dưới cũng đang cắn chặt em không nhả đây này. Nói cho em nghe đi, Phó Nhất có từng cᏂị©Ꮒ anh như thế chưa?”

Theo động tác nắn bóp mạnh mẽ của Tạ Vũ, dươиɠ ѵậŧ chôn thật sâu trong lớp lớp thịt bướm cũng lắc lư, mỗi một nếp thịt bị căng ra hoàn toàn, từng khúc hoàn hảo dính chặt lên thân dươиɠ ѵậŧ, chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong tử ©υиɠ phát ra tiếng vang òm ọp òm ọp nhàn nhạt.

Tống Thính không đáp lời, đầu óc anh đang vô cùng hỗn loạn. Anh chịu đựng cơn kɧoáı ©ảʍ kéo dài từ dưới thân truyền tới, đẩy ngực Tạ Vũ ra.

Trong cốt truyện gốc dù Tạ Vũ có lên giường với rất nhiều người, thì chỉ duy nhất sẽ không lên giường với anh, hơn nữa lui vạn bước*, thiết lập của Tạ Vũ chính là thụ, thế mà bây giờ lại đi đυ. ngược lại anh.

(*: nguyên văn là ‘thối nhất vạn bộ’ “退一万步”: đặt một giả thiết nào đó ở giới hạn dưới, các khả năng chỉ có thể diễn ra trong giới hạn, khả năng ở ngoài giới hạn này sẽ không thể xảy ra.)

Trong lúc không một ai hay, cốt truyện đã sớm thoát ly khỏi tiến trình nguyên bản. Mà Tống Thính lại không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, anh còn tưởng rằng Tạ Vũ vẫn là nhân vật trong nguyên văn - thiết lập vạn người mê không thèm để anh vào trong mắt. Vì thế nên anh mới yên tâm lớn mật mà đưa Phó Nhất về nhà.

Hơi lùi về đằng sau một chút, Tống Thính nhanh chóng chỉnh sửa mạch suy nghĩ, nói:

“Tạ Vũ, đêm qua cả hai ta đều lỡ uống hơi nhiều, ai cũng là người trưởng thành hết rồi, cậu đừng quá để trong lòng làm gì.”

Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này chắc cũng không ảnh hưởng tới cục diện của cốt truyện đâu nhỉ, bởi dù sao Tạ Vũ trong nguyên văn từ đầu tới cuối cũng không hề rung động với bất kỳ công nào, thái độ đối với bọn họ cũng giống hệt như đối với bạn giường vậy. Cho nên, Tạ Vũ sẽ càng không sinh ra tình cảm thừa thãi với một nhân vật phụ, chắc là cho chuyện này thuộc về say rượu làm bừa thôi.

Tống Thính càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.

“Anh có ý gì?” - Đáy mắt Tạ Vũ hiện lên vài phần âm u. Hắn nhìn chằm chằm vào Tống Thính:

“Anh không muốn chịu trách nhiệm?”

Phía dưới của Tống Thính vừa xót lại vừa đau. Anh nhấp nhấp miệng, một bên lẳng lặng tránh khỏi vòng tay của Tạ Vũ, một bên giải thích:

“Tôi không có ý đó, ý của tôi là đêm qua chúng ta đều uống nhiều quá, có cồn tác động mà, cậu không cần phải cảm thấy có gánh nặng, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.”

Anh vừa dứt lời, điện thoại di động đặt ở đầu giường liền rung lên.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn qua, trên màn hình hiện lên tên của người gọi đến: Phó Nhất.

Trong lòng Tống Thính căng thẳng, vội vàng đẩy Tạ Vũ ra, hạ thể vốn đang nối liền phát ra một tiếng ‘phụt’ rất nhẹ. Thịt da^ʍ dính chặt lên thân dươиɠ ѵậŧ, lúc nó rút ra thậm chí còn hơi bị kéo theo ra ngoài. Một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị giữ lại một khoảng thời gian dài trong tử ©υиɠ không còn thứ gì ngăn chặn, cũng ào ạt chen lấn mà phun ra, làm cho Tống Thính theo bản năng kẹp chặt âʍ ɦộ.

Anh chống đỡ cơ thể, vươn tay ra cầm lấy di động, không chú ý tới biểu cảm đột nhiên trở nên âm trầm của Tạ Vũ.

Cuộc gọi được kết nối.

“Alo.”

Tống Thính đưa điện thoại lên đặt ở bên tai.

Giọng nói của Phó Nhất từ đầu bên kia điện thoại truyền đến:

“Alo, Thính Thính, đã rời giường chưa?”

“Còn chưa dậy nữa.” - Tống Thính sờ sờ cái mũi.

Thanh âm của đối phương cực kỳ dịu dàng, nhưng Tống Thính càng nghe trong lòng càng không ổn, cảm giác áy náy mãnh liệt giống như đang bám rễ rồi điên cuồng sinh sôi.

Bỗng nhiên, Tống Thính cảm thấy bên eo bị một bàn tay nắm lấy, mang theo nhiệt độ nóng rực dán vào da thịt. Da gà da vịt của Tống Thính nổi hết cả lên, trong lòng anh nhảy dựng, bất an quay đầu nhìn phía sau lưng.

Chỉ thấy khuôn mặt yêu nghiệt kia của Tạ Vũ mang theo ý cười tối tăm, đồng tử sâu thẳm không dịch chuyển mà nhìn chằm chằm vào Tống Thính.