Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 2-2

Một dự cảm không tốt chạy thẳng lên đại não.

Tạ Vũ từ phía sau cúi người lên, đôi tay chống ở hai bên bả vai của Tống Thính.

Tống Thính ghé vào trên giường, phía sau lưng chợt lạnh. Anh vừa nói chuyện cùng Phó Nhất, đồng thời chuẩn bị đứng dậy cách xa Tạ Vũ ra một chút. Nhưng người ở phía sau hiển nhiên không cho anh cơ hội, tay chụp lấy bờ eo nhỏ, tách mở đôi chân dài, sau đó tùy tiện tuốt tuốt dươиɠ ѵậŧ hai cái, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên cắm vào cái miệng nhỏ còn chưa lành kia, một đường nắc thẳng vào tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong âʍ đa͙σ lại một lần nữa bị đẩy về trong tử ©υиɠ ướt nhèm nhẹp.

Tống Thính bị một cú giã sâu này chơi cho trước mắt trắng xóa, không nhịn được kêu lên một tiếng, anh vội vàng che miệng lại, gắt gao cắn đầu lưỡi thật chặt.

Phó Nhất ở bên kia nghe thấy tiếng kêu của Tống Thính, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tống Thính cắn răng, không dám cử động mạnh: “Lúc vừa, vừa mới xuống giường thì bị đυ.ng vào ngón chân.”

Ở phía sau, Tạ Vũ phát ra một tiếng cười khẽ, tay hắn trườn lên trên, chống ở hai bên đầu Tống Thính, dưới thân đã sớm bắt đầu thúc eo.

Tối hôm qua bướm non đã bị luân phiên chơi đến quen mùi nên vô cùng thông thuận, mềm mại mà tiếp nhận dương cụ quá mức đáng sợ. Động tác của Tạ Vũ vừa hung hăng lại vừa tàn ác; hắn tựa như một con cá mập ngửi được mùi máu, lực độ ở dưới háng càng ngày càng mạnh. Chày thịt giã vào tận tử ©υиɠ, tử ©υиɠ bị nện đến mềm mại ấm áp liền phát ra tiếng òm ọp vang dội.

Tống Thính bị bao phủ hoàn toàn dưới cơ thể hắn, toàn thân trần trụi lại lần nữa rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Quanh hốc mắt anh tràn ngập nước mắt, thần kinh yếu ớt phải chịu lấy dày vò, cơ bắp toàn thân bởi vì khẩn trương mà vô cùng căng thẳng.

Cơ thịt ở thân dưới không chịu nổi mà co rút, thịt bướm cũng liếʍ hút theo quy luật. Tạ Vũ rõ ràng cảm giác được bướm non còn chặt khít hơn cả tối hôm qua, làm hắn bị kẹp đến xuýt xoa một tiếng, dươиɠ ѵậŧ tiếp tục thọc vào rút ra, đυ. lật cả âʍ đa͙σ ẩm ướt dính nhớp. Côn ŧᏂịŧ cơ bắp chơi trong lỗ da^ʍ cũng co giật, bề ngoài trải đầy gân xanh, chày thịt xấu xí màu đỏ đậm ngang ngược vô lý mà thọc vào trong âʍ đa͙σ đã sưng hồng.

“Thính Thính, chúng ta tới chỗ Thủy cung mới mở chơi đi, bạn của anh cho anh hai tấm vé này.” - Phó Nhất nói.

Tống Thính nhả hàm răng đang cắn gối đầu ra, cưỡng ép để giọng mình nghe ổn một chút: “... Được, ư ... Ngày nào đó?”

Phó Nhất dường như cũng không hề nhận ra sự khác thường của Tống Thính, nói tiếp: “Thứ bảy đi, có được không?”

Tống Thính há to miệng thở dốc, muốn nói được, nhưng Tạ Vũ tựa như phát điên, cánh tay hắn luồn qua nách anh, cả người Tống Thính liền bị bế lên ngồi ở trên đùi Tạ Vũ. Bởi vì tư thế thay đổi, chày thịt liền dựng thẳng tắp, Tống Thính không có chút thời gian phòng bị nào mà rơi thẳng xuống, mông cũng hoàn toàn dập xuống, bướm non bị cᏂị©Ꮒ mở, ngốn hết nguyên cái chày thịt cơ bắp đang bừng bừng hưng phấn vào, tinh hoàn dính chặt vào môi âʍ ɦộ ướt nước bóng nhẫy.

“Ư a!!!” - Tống Thính trực tiếp bị đυ. đến tròng mắt trắng dã, gương mặt liền kề với đuôi mắt phiến lên màu hồng nhạt dị thường.

Hai chân anh tách ra ngồi quỳ ở trên đùi Tạ Vũ, hộŧ ɭε vốn núp kín trong môi âʍ ɦộ đã sớm lòi ra bên ngoài như một viên trân châu màu đỏ, trên đầu hộŧ ɭε có một sợi nước da^ʍ mảnh mai xinh đẹp nối dài tới miệng bướm, hai mảnh thịt môi đáng thương ở phía dưới vốn vừa non mềm vừa kín đáo khép chặt, giờ lại bị chày thịt quá mức thô to đè lật sang hai bên, dươиɠ ѵậŧ vùi vào trong bướm da^ʍ nhỏ hẹp, bụng nhỏ không chỉ có thể nhìn thấy hình dạng của côn ŧᏂịŧ, mà còn có thể thấy nó đang phồng lên một cách dị thường.

“Thính Thính?” - Một câu của Phó Nhất liền gọi cho Tống Thính hoàn hồn.

Tay Tống Thính run rẩy, cơ hồ không cầm được điện thoại nữa. Tạ Vũ liền đưa mặt vào sát di động của Tống Thính, giúp Tống Thính giữ chắc điện thoại, môi mỏng đỏ tươi xích lại gần, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tống Thính, hắn từ từ mở miệng nói: “Phó Nhất đấy à? Tôi là Tạ Vũ.”

Eo Tống Thính kịch liệt vặn vẹo, Tạ Vũ liền thay đổi thế tấn công, không liên tục hung ác cᏂị©Ꮒ đυ. như vừa rồi nữa, mà lại ôm lấy vòng eo của Tống Thính, nhợt nhạt đong đưa eo hông, chày thịt kia liền ung dung xoáy nghiền trong âʍ đa͙σ co rút bất kham. Qυყ đầυ từng phân từng tấc nghiền ép lên vách tử ©υиɠ mềm mại, bị tẩm ướt bởi nước da^ʍ phun ra xối xả.

Loại này so với cách chơi vừa nãy thì càng thêm đáng sợ, phảng phất như một trận cực hình không nhìn thấy điểm kết thúc. Tống Thính cuối cùng cũng không cầm nổi di động nữa, đôi tay anh liền vô lực chống lên đùi Tạ Vũ, làn da toàn thân ửng lên màu phấn hồng, từ trên xuống dưới bị lắc lư điên cuồng, lưng cũng không thẳng lên được, cả người đều dựa vào trong ngực Tạ Vũ.