Đối phương vẫn xông vào da^ʍ huyệt mềm mại quyến rũ kia, qυყ đầυ phá tan thịt huyệt hồng, đâm thẳng vào một cục thịt nổi lên.
Tống Thính giật mình một cái, như tỉnh táo lại, vùng vẫy giãy giụa.
"Không! Đừng như vậy!" Anh gào khóc muốn đối phương dừng lại. Ở khoảnh khắc qυყ đầυ đối phương cᏂị©Ꮒ đến cục thịt đó, dường như linh hồn Tống Thính cũng bị ép đến mức tách rời khỏi cơ thể, biến thành ngựa hoang đứt dây cương, điên cuồng chạy trốn về hơi không bị khống chế.
Nhưng đối với loại cầu xin này, đối phương vẫn mắt điếc tai ngơ, giữa chặt động tác của Tống Thính, tóm lấy dây thắt lưng, trói tay Tống Thính vào đầu giường.
Trong tay đối phương lại trống không, một bàn tay nắm lấy cái eo liên tục vặn vẹo của Tống Thính, một bàn tay giơ lên, đánh lên mông thịt đang chuyển động lung tung của anh, mông thịt ửng hồng trong nháy mắt.
Da dẻ Tống Thính trắng nõn, lúc này vì tìиɧ ɖu͙© mà nhiễm hồng, nơi giao hợp ở thân dưới đỏ tươi dâʍ đãиɠ mê người. Sau khi đối phương đánh anh, một trận tê dại từ chỗ bị đánh lan ra, Tống Thính khóc lóc muốn người kia dừng lại.
Tuy rằng trên môi anh cầu xin đối phương dừng lại, nhưng đùi sau lại trái với lương tâm nhấc cao lên nữa, vì bị đối phương đánh mông mà thịt đùi đã dính đầy một bãi nước da^ʍ. Đối phương càng đánh càng hăng, âm thanh đánh chát chát vang vọng khắp phòng. Tống Thính cũng không để ý tới tư thế vừa rồi của mình giúp đối phương tìm đến nơi cục thịt đáng thương trong huyệt kia.
Nước da^ʍ dính trên giường đã khô rồi nhưng chiếc giường vẫn đang điên cuồng lay động.
Tống Thính giống như đưa thân thể vào trong một cái nồi có lửa bên dưới, còn anh là một khối băng ở trong nồi, nhanh chóng tan chảy.
Côn ŧᏂịŧ mãnh liệt cᏂị©Ꮒ trong huyệt cuối cùng cũng tìm được điểm kia, hai tay hắn nắm lấy eo Tống Thính, rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi da^ʍ huyệt rồi nhân dịp Tống Thính đang mải thở dốc, nhanh chóng đâm hoàn toàn côn ŧᏂịŧ vào bên trong. Tiếng nước lép nhép vang lên, cả cây côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào bên trong huyệt nhỏ.
"A a a a!"
Ngón chân Tống Thính căng cứng, lỗ tai ong ong, đầu như bị nổ tung, ý thức và nhận thức rút đi như nước thủy triều. Bụng dưới lõm xuống vì dươиɠ ѵậŧ chen vào, ở dưới bụng xuất hiện một độ cong rõ ràng, thấy rất rõ hình dạng qυყ đầυ đâm xuống. Toàn bộ miền huyệt bị căng ra, miệng thịt đáng thương kề sát ở hai bên, dươиɠ ѵậŧ giống như cự vật khổng lồ, cuồng phong bão táp cắm vào trong huyệt nhỏ nhỏ hẹp. Cửa trực tràng mở ra, bên trong khoang trực tràng bí ẩn tràn đầy ấm áp, toàn bộ đều là dươиɠ ѵậŧ khủng bố.
Sau lần này, Tống Thính hoàn toàn mất đi ý thức, bụng anh bị đâm đến khó chịu, sau đó lại bị lăn qua lộn lại cᏂị©Ꮒ tiếp, mãi đến tận rất lâu sau, đối phương mới chịu bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đợt cuối cùng vào trong khoang trực tràng, cửa trực tràng bị mở rộng. Nhưng ngay cả như vậy, côn ŧᏂịŧ đối phương vẫn cắm ở bên trong huyệt nhỏ của anh, qυყ đầυ vẫn cắm ở trong trực tràng, ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong đó. Bụng Tống Thính nhô lên, to như đã mang thai ba, bốn tháng.
Đám mây lướt qua bầu trời xanh, để lại dấu vết mờ nhạt, ánh nắng mặt trời mùa đông cũng không tính là ấm áp nhưng không khí trong phòng lại rất ấm khiến người ta vô cùng lưu luyến.
Tống Thính giật giật mí mắt, đợi đến khi hoàn toàn tỉnh lại thì hoàn toàn ngốc lăng.
"Em…" Tống Thính trì độn nhìn về phía Tạ Vũ đã tỉnh lại từ lâu. Cánh tay rắn chắc bên hông nói cho anh biết rằng chuyện xảy ra tối hôm qua không phải là mơ, mà là sự thật.
Trong mắt Tạ Vũ còn sót lại sự ma mị của tối qua, hắn híp đôi mắt phượng quyến rũ, duỗi đầu lưỡi đỏ thắm ra, liếʍ láp đôi mắt đỏ hồng của Tống Thính: "Anh trai, cuối cùng anh cũng tỉnh, đã mười một giờ rồi."
Tạ Vũ cực kỳ đẹp, khuôn mặt có nét nữ tính, mặt mày yêu diễm đến lóa mắt, đôi mắt đen láy, môi mỏng đỏ sẫm, là khuôn mặt bạc tình điển hình. Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Thế giới Tống Thính đang ở là một quyển truyện H văn, Tạ Vũ là nhân vật chính trong truyện này, từ khi sinh ra đã mang vầng sáng vạn người mê. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần người từng nhìn thấy hắn đều sẽ thích hắn, ngoại trừ Tống Thính.
Nhân vật Tống Thính xuyên vào là anh trai không có máu mủ gì với Tạ Vũ, "anh trai" ở trong nguyên văn cũng không nằm trong tuyến nhân vật chính, hắn ta chỉ là một con chó liếʍ của Tạ Vũ. Lúc Tống Thính mới xuyên qua đây, anh cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với các nhân vật chính. Anh chuẩn bị thu dọn hành lý chạy trốn, nhưng dọc đường chạy trốn, anh hết lần này tới lần khác suýt chút nữa gặp nạn. Tống Thính hiểu ra rằng, dựa theo thông lệ, anh cần phải đi hết nội dung trong truyện thì mới có thể thoát được.
Sau đó Tống Thính lập tức trở về nhà họ Tạ, cẩn thận đi theo nội dung câu chuyện, làm một chó liếʍ của Tạ Vũ, mãi đến tận ba năm trước mới hoàn toàn kết thúc những tháng ngày làm chó liếʍ cho Tạ Vũ. Tống Thính nhanh chóng thu dọn quần áp, bước đến giấc mơ có cuộc sống hạnh phúc.
Thế nhưng…
Tạ Vũ nắm chặt lấy cánh tay anh, ôm thanh niên có sắc mặt tái nhợt vào trong lòng, giọng nói trầm thấp xen lẫn sự tức giận lờ mờ: "Tại sao anh trai không nói chuyện? Đang nghĩ đến ai? Phó Nhất?"
Nghe được cái tên này, sắc mặt Tống Thính trắng bệch đi mấy phần.
Phó Nhất là một người bạn trai Tống Thính quen được vào nửa năm trước, là mối tình đầu của anh. Ngày hôm trước anh dẫn anh ta về nhà họ Tạ đón năm mới, nhưng không ngờ sáng hôm sau anh lại tỉnh lại ở trên cùng một cái giường với Tạ Vũ.
Nhìn tình hình trước mắt, Tống Thính không dám nói gì thêm, cũng không dám làm thêm cái gì. Rõ ràng anh tuân thủ đi theo nội dung câu chuyện, ở trong nguyên văn, Tạ Vũ cũng sẽ có một cái kết thúc lạnh nhạt với tên liếʍ cẩu là anh này, tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống như hiện tại được.
Tống Thính lùi về phía sau, nói: "Tạ Vũ…"
Nhưng anh vừa mới đẩy người ra một chút thì chậm rãi phát hiện ra thân dưới đã mất cảm giác truyền đến cảm giác căng trướng kịch liệt.