Xuyên Nhanh: Vai Ác Biến Thái Muốn Cưỡng Đoạt Ta

Chương 9: Con thừa tự

Nguyễn Chấn giơ tay lên, người hầu thô kệch kia liền thả Nguyễn Nguyệt ra.

Nguyễn thái phu nhân thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trưởng tôn này giống y đúc phụ thân của nó, cường thế không cho phép ai trái lời, cũng không bao giờ chịu thỏa hiệp.

Vẫn là con trai nhỏ nghe lời hơn, cũng không làm bà ta tức giận.

Có điều, mặc dù Nguyễn Chấn dù không đuổi Nguyễn Nguyệt đi, nhưng hắn lại cất lời: “Tổ mẫu, nếu Miên Miên đã trở lại thì cũng nên thêm tên muội ấy vào gia phả, còn Nguyễn Nguyệt thì gạch tên đi, con tuyệt đối không cho phép tên nàng ta xuất hiện ở đại phòng.”

Nguyễn Nguyệt tuyệt vọng nhìn về phía Nguyễn Chấn: “Đại ca, huynh thật sự vô tình vậy sao?”

Nguyễn Chấn thản nhiên nói: “Vả miệng!”

“Bốp” một tiếng, cái tát của người hầu kia rơi xuống mặt Nguyễn Nguyệt.

Nguyễn Nguyệt che mặt, trong mắt là những tia oán độc ngập tràn, nhưng gương mặt lại vô cùng đáng thương.

“Nguyễn Chấn!”

“Tổ mẫu không phải rất coi trong quy củ à? Nữ nhi của tiện nô làm càn, dám gọi thế tử hầu phủ là ‘huynh’ thì không nên đánh sao?”

Nguyễn thái phu nhân: “...”

Nguyễn Nguyệt vô cùng căm ghét mấy chữ “nữ nhi của tiện nô” mà Nguyễn Chấn nói!

Còn Nguyễn Miên thì thật sự khâm phục ca ca nhà mình!

Tổng tài bá đạo tính là gì chứ?

Ca ca bá đạo nhà cô mới là đẹp trai nhất thiên hạ!

Chỉ là... Chết rồi! cốt truyện hình như càng lúc càng thay đổi nhiều.

Ở cốt truyện gốc, Nguyễn Miên không gặp chuyện “xe ngựa mất khống chế” mà bình yên trở lại hầu phủ.

Với tính cách của “Nguyễn Miên”, nàng ấy đương nhiên sẽ không kể khổ Nguyễn Chấn.

Cho nên về chuyện ở chùa, nàng ấy nhất định sẽ cắn răng nuốt vào trong.

Do đó Nguyễn Chấn không biết muội muội phải chịu nhiều oan ức như vậy, tất nhiên sẽ không gây phiền toái cho Nguyễn thái phu nhân và Nguyễn Nguyệt, cũng sẽ không phát sinh chuyện ngày hôm nay.

A, vậy tất là lỗi của cô rồi!

Ai bảo thiết lập nhân vật của cô là thánh mẫu làm gì, kết quả là cứu phải trùm phản diện, không những bị ăn sạch sẽ mà còn làm cốt truyện thay đổi.

Nguyễn Miên lúc này uất ức đến mức hộc máu!

Đương nhiên, Nguyễn Miên không thừa nhận rằng khi nhìn thấy Nguyễn Nguyệt gặp xui xẻo, trong lòng cô thấy vô cùng sảng khoái!

Nguyễn thái phu nhân mệt mỏi nhìn về phía Nguyễn Chấn: “Dù sao ngươi cũng nhìn Nguyệt Nhi lớn lên, ngươi xem nhận nó làm nghĩa muội có được không?”

Nguyễn Chấn vẫn nói câu cũ: “Con chỉ có một muội muội là Miên Miên.”

Nguyễn Nguyệt khóc lớn.

Nghiêm thị tỏ ra khó xử: “Nhưng mà Nguyệt Nhi có hôn ước với Nam Vương điện hạ.”

Nam Vương chính là nam chính Dạ Phi Thần!

Sắc mặt Nguyễn Chấn lại trầm xuống, trông rất khó coi: “Hôn ước này căn bản là của Miên Miên, Nguyễn Nguyệt rõ ràng là kẻ trộm.”

Nguyễn thái phu nhân: “Ngươi đừng nói khó nghe như vậy, Nam Vương rất vừa lòng Nguyệt Nhi, đột nhiên đổi người thì không chỉ Hầu phủ bẽ mặt mà Nam Vương cũng sẽ không vui.”

Nguyễn Chấn: “Lời con nói là thật.”

Nguyễn thái phu nhân: “Không được, Hầu phủ không dạy nổi nha đầu kia!”

Nguyễn Chấn vẫn không nhượng bộ: “Phải xóa tên Nguyệt Nguyệt ra khỏi đại phòng.”

”Nguyễn Chấn, ngươi...”

“Lâm An, sao ngươi dám nói chuyện kiểu đó với tổ mẫu?”

Trấn Nam hầu đi đến nói với Nguyễn Chấn một câu, sau đó cung kính hành lễ với Nguyễn thái phu nhân.

Nguyễn thái phu nhân nhìn thấy ái tử thì sắc mặt mới tốt lên một chút.

“Nó cho rằng ta ngược đãi muội muội ngoan của nó, sao có thể bằng lòng nói chuyện tử tế với lão thân chứ?”

”Ta và Nguyệt Nhi đều trở thành người ngoài rồi!”

Trấn Nam hầu nhanh chóng trấn an mẫu thân, còn muốn nói với Nguyễn Chấn vài câu.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của điệt tử, Trấn Nam hầu bỗng cảm thấy kinh hãi, tựa như nhìn thấy huynh trưởng uy vũ nghiêm khắc của mình.

“Lâm An à, Nguyệt Nhi tuy rằng không phải huyết mạch của Nguyễn gia, nhưng nó lớn lên ở Nguyễn gia, cũng chính là người Nguyễn gia.”

Nguyễn Chấn: “Nếu thúc phụ yêu mến nàng ta như vậy thì có thể ghi tên dưới danh nghĩa của người, dù sao đại phòng tuyệt đối không nhận.”

Cả người Nguyễn Nguyệt run rẩy, không biết là do nàng ta đau lòng hay xấu hổ, giận dữ.

Trấn Nam hầu nghẹn họng, còn muốn nói gì đó thì Nguyễn thái phu nhân đã gõ quải trượng: “Vậy để Nguyệt Nhi làm con thừa tự của thúc phụ ngươi đi, tránh để đại phòng các ngươi chướng mắt.”

Nghiêm thị không vui: “Như vậy sao được ạ?”

Nếu Nguyễn Nguyệt là con thừa tự thì nữ nhi của thị không phải sẽ trở thành thứ nữ sao?

Trấn Nam hầu nghĩ đến điều gì đó, lập tức ném cho Nghiêm thị một ánh mắt, tỏ ý bảo “câm miệng”.

“Vậy cũng được, để Nguyệt Nhi là con thừa tự của ta đi.”