Xuyên Nhanh: Vai Ác Biến Thái Muốn Cưỡng Đoạt Ta

Chương 10: Hôn sự là của ai

Trong lòng Nguyễn Nguyệt ngập tràn sự căm hận, tuy thân phận nữ nhi Trấn Nam Hầu có vẻ tôn quý, nhưng có ai không biết, Nguyễn Chấn mới là chủ nhân thực sự của hầu phủ, làm muội muội ruột của hắn quả thật rất nở mày nở mặt.

Nguyễn Nguyệt oán hận nhìn sang Nguyễn Miên, lúc xe ngựa rơi xuống núi, sao tiểu tiện nhân này không chết luôn đi?

Ánh mắt Nguyễn Miên trong suốt vô tội, cô nhìn lại nàng ta, còn đặc biệt nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.

Nguyễn Nguyệt: “...”

Nàng ta đang khoe khoang sao?

Tiện nhân!

Nguyễn Miên: Người ta không có mà!

Người ta vô cùng hiền lành tốt bụng đó!

Trấn Nam Hầu hỏi Nguyễn Chấn: “Vậy còn hôn ước với Nam Vương thì sao?”

Nguyễn Chấn nhìn về phía muội muội: “Miên Miên, muội có muốn gả cho Nam Vương không?”

Thấy hắn làm ra vẻ “mọi chuyện cứ để muội muội quyết”, ngay cả hôn ước với Vương gia tôn quý cũng chỉ như một trò vui để lấy lòng muội muội, mọi người vô cùng ghen tị.

Nguyễn thái phu nhân tức đến xanh mặt!

Nguyễn Nguyệt dùng hết sức vò nát chiếc khăn tay.

Nguyễn Miên mờ mịt nhìn về phía ca ca của mình: “Nam Vương sao?”

Nguyễn Chấn: “Ừ, trước đây phụ thân và cố Nam vương đã chỉ hôn cho muội và Nam vương khi đó còn là thế tử.”

Trong lòng “Nguyễn Miên” lúc này chỉ có nam tử tuấn mỹ trong rừng trúc ở Tướng Quốc Tự, căn bản không muốn gả cho Nam vương nào đó.

Chỉ là dựa vào tính cách của nữ chính, nàng ấy chắc chắn sẽ không cự tuyệt người khác: “Ca ca, muội không muốn tranh đoạt với đại tỷ.”

Nguyễn Chấn nhăn mày: “Cái này vốn là của muội, nàng ta là một kẻ trộm, làm gì có tư cách tranh đoạt?”

Đúng thật là không ngừng giẫm lên mặt mũi của Nguyễn Nguyệt.

Nguyễn Miên yếu ớt nhìn thoáng qua cơ thể lung lay sắp đổ của Nguyễn Nguyệt, càng không biết xử lý thế nào.

Ánh mắt Trấn Nam Hầu lóe lên: “Hay là như thế này, hôn ước là chuyện đại sự, không phải chỉ chúng ta nói là được, chi bằng mời Nam vương đến phủ, xem ý của ngài ấy thế nào?”

Mắt Nguyễn Nguyệt sáng lên, chỉ cần Phi Thần ca ca tới đây, y nhất định sẽ giúp nàng ta!

Nguyễn Chấn vẫn hỏi Nguyễn Miên: “Miên Miên, muội cảm thấy được không?”

Nguyễn Miên: “Được ạ, vậy cũng tốt.”

Ây dà, cuối cùng nam chính cũng lên sân khấu rồi!

Hai nghìn điểm tích lũy của cô!

Nhưng… nữ chính nào đó không hề biết rằng lần này không chỉ có nam chính lên sân khấu mà vai ác biếи ŧɦái kia cũng đang chuẩn bị lộ diện!

...

Ngày 8 tháng 4 là sinh thần của Trấn Nam Hầu thái phu nhân.

Trấn Nam Hầu vì bày tỏ lòng hiếu thuận đã tổ chức thọ yến long trọng cho lão mẫu thân.

Nam vương Dạ Phi Thần là tôn nữ tế tương lai, đương nhiên phải tới để chúc thọ.

Để thể hiện lòng thành, Dạ Phi Thần đến sớm hơn hẳn những khách mời khác, Trấn Nam hầu liền mời y vào thư phòng.

Nguyễn Chấn cũng chờ ở đó từ sớm.

Trấn Nam hầu lo lắng Nguyễn Chấn sẽ không nể mặt mà nói ra thân thế của Nguyễn Nguyệt nên vội vàng mở lời trước.

“Nhân dịp Vương gia tới đây chúc thọ gia mẫu, có chuyện này hầu phủ đã bàn bạc rất lâu, cũng nên báo tình hình thực tế cho Vương gia.”

Trên gương mặt anh tuấn của Dạ Phi Thần là một nụ cười khách khí: “Hầu gia đừng ngại, mời nói.”

Trấn Nam hầu thở dài một tiếng, bắt đầu nói chuyện.

Lão ta biến câu chuyện thiên kim hầu phủ thật giả khiến mọi người náo loạn thành nữ nhi mà cố phu nhân Trấn Nam Hầu sinh hạ đã bị mất tích ngoài ý muốn.

Khi ấy vì cái chết của cố Trấn Nam hầu mà cố phu nhân đau thương quá độ, như bước một chân vào quỷ môn quan, nếu lại biết được việc con gái mình mất tích thì e rằng người sẽ mất mạng.

Cho nên trên dưới hầu phủ tập hợp thương lượng, để cho con gái của Nghiêm thị thay thế, hy vọng có thể cứu vớt tính mạng đại tẩu.

Chỉ tiếc cuối cùng người vẫn ra đi, mà Nguyễn Nguyệt cũng được coi như nữ nhi của đại phòng đến tận bây giờ.

Mới đây, sau hơn mười năm tìm kiếm, cuối cùng mọi người cũng tìm thấy Nguyễn Miên và đưa trở về phủ.

Như vậy thì cũng nên để ai về chỗ của người đó.

Nhưng mà ai sẽ thực hiện hôn ước với Nam vương lại trở thành vấn đề nan giải.