Xuyên Nhanh: Vai Ác Biến Thái Muốn Cưỡng Đoạt Ta

Chương 8: Đòi lại công đạo

Nguyễn Miên cũng gấp gáp: “Ca ca, tổ mẫu đối với muội tốt lắm, người không mắng muội là làm mất thể diện, cũng không để muội ở lại Tướng Quốc Tự một mình, càng không vì muội lạc đường nên bỏ lỡ buổi giảng kinh của trụ trì mà phạt muội...”

Nguyễn thái phu nhân: “...”

Mọi người: “...”

Nguyễn Miên như thể phát hiện bản thân nói sai, vội vàng che miệng, nước mắt lưng tròng, trông rất vô tội!

Sắc mặt Nguyễn Chấn đen như đít nồi, hắn nắm chặt hai tay.

“Tổ mẫu, người biết rõ đây là lần đầu tiên Miên Miên tới Tướng Quốc Tự, chưa quen thung quen thổ, sao người có thể để muội muội ở lại đó một mình? Nếu muội ấy bị người khác ức hϊếp thì sao?”

”Mọi người tự ý hồi phủ, để Miên Miên ở một nơi xa lạ, hộ vệ chẳng lưu lại một ai, cũng không gọi người đến đón muội ấy. Muội muội chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, trên đường ngộ nhỡ gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?”

“Tổ mẫu, con thật sự nghi ngờ, các người đang muốn gϊếŧ chết muội ấy phải không?”

Nguyễn thái phu nhân mạnh mẽ chống đỡ: “Nói bừa! Nói bừa! Dưới chân thiên tử, ai dám làm bậy?”

“Nó lạc đường thì không biết hỏi thăm ư? Ngươi nhìn nó đi, chẳng ra dáng thiên kim hầu phủ chút nào, nó như vậy lẽ nào chưa đủ mất mặt hay sao?”

“Ngươi có biết ở bên ngoài có bao nhiêu người chê cười Trấn Nam hầu phủ chúng ta sinh ra một thiên kim hương dã không?”

“Ta không phải là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép sao? Ta hy vọng nó tiến bộ cũng là vì để hầu phủ được tốt hơn!”

“Ta thấy các ngươi chính là muốn gϊếŧ chết lão thân!”

Nguyễn thái phu nhân nói xong liền dựa vào người con dâu khóc lớn, tựa như bà ta mới là người chịu oan ức.

“Lâm An à, sao ngươi lại có thể nói tổ mẫu như vậy? Miên Miên thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, chúng ta cũng rất lo lắng, đúng là chúng ta không nên để nó ở một mình, nhưng làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho nó...”

Nguyễn Chấn nhàn nhạt nói: “Nếu tam đường muội bị người nhà mình ném ở chùa, thím mẫu cũng cảm thấy là vì tốt cho muội ấy sao?”

Nghiêm thị cứng họng!

Nguyễn thái phu nhân: “Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta quỳ xuống xin lỗi nó à?”

“Tổ mẫu quá lời rồi.”

Nguyễn Chấn lạnh nhạt nhìn về phía Nguyễn Nguyệt: “Tổ mẫu vừa nói thiên kim hương dã khiến Hầu phủ mất mặt, vậy con muốn hỏi nghiệp này do ai gây ra?”

Nguyễn Nguyệt khóc ròng, làm bộ đáng thương nhìn Nguyễn thái phu nhân.

Nguyễn Thái phu nhân đau lòng một hồi: “Đời trước phạm sai lầm, sao có thể để đời sau chịu? Nguyệt Nhi vô tội.”

Nguyễn Chấn chất vấn: “Chẳng lẽ Miên Miên có tội sao? Muội ấy xứng đáng bị đoạt thân phận hơn mười năm, xứng đáng bị phụ mẫu của Nguyễn Nguyệt hành hạ lâu như vậy sao?”

Nguyễn Miên cụp mắt xuống, lông mi như cánh bướm còn vương nước mặt, nhìn cực kỳ yếu đuối.

Cơ thế thiếu nữ nhỏ bé gầy yếu như lục bình tỏa ra một loại cảm xúc bi thương.

Nguyễn Chấn đau lòng hơn, lại càng thêm phẫn nộ.

Nguyễn thái phu nhân xoa ngực: “Không phải chúng ta đã đưa nó về rồi ư? Ngươi còn muốn sao nữa?”

Muốn sao?

Đúng là bọn họ đưa Miên Miên trở về.

Nhưng bọn họ đối xử với nàng như thế nào?

Hôm nay, hắn sẽ vì muội muội mà đòi lại công đạo!

Nguyễn thái phu nhân thấy Nguyễn Chấn quyết tâm muốn xử lý Nguyễn Nguyệt thì buông lời ngoan độc:

“Nguyễn Chấn, lão thân nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi dám đưa Nguyệt Nhi cho quan phủ, ta sẽ chết trước mặt ngươi.”

Nghiêm thị nghe vậy, ánh mắt lóe sáng.

Nếu Nguyễn Chấn bức tử Nguyễn thái phu nhân thì hắn còn tư cách làm thế tử sao?

Mà không có bà già kia, mọi chuyện trên dưới Hầu phủ sẽ đều do thị quyết định!

Lúc này, Nghiêm thị hận không thể chọc Nguyễn Chấn thêm phẫn nộ, cứ để cho bà già kia tức chết là tốt nhất.

Đương lúc thị muốn thêm mắm thêm muối, Nguyễn Miên đã kéo tay áo huynh trưởng.

“Ca ca, muội không ủy khuất, muội có thể trở về, có ca ca là đã vô cùng thỏa mãn rồi.”

“Ca ca, muội biết tổ mẫu là muốn tốt cho muội, đều do muội không chăm chỉ, nhưng muội sẽ cố gắng, không làm tổ mẫu xấu hổ, cũng không để ca ca phải lo lắng nữa.”

Nguyễn Miên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm lên: “Ca ca, muội trở về để đoàn tụ chứ không phải để xáo trộn gia đình!”

Nguyễn Chấn mím môi, lý trí ban nãy bị lửa giận áp chế đã quay lại.

Đúng rồi, bây giờ hắn có quyền có thế mà bọn họ còn dám chà đạp muội muội như vậy.

Nếu như hắn mất thế thì muội muội phải làm sao?

Thôi!

Một số việc có thể từ từ toan tính, cá chết lưới rách là ngu xuẩn nhất.