Xuyên Nhanh: Vai Ác Biến Thái Muốn Cưỡng Đoạt Ta

Chương 7: Nữ nhi của tiện nô

Lúc này, Tùng Hạc đường - nơi ở của Nguyễn thái phu nhân - là một mớ hỗn độn.

Nguyễn thái phu nhân gõ đầu trượng.

Bà ta chỉ vào Nguyễn Chấn, chửi mắng là tôn tử bất hiếu.

Hầu phu nhân Nghiêm thị nhìn như là đang khuyên nhủ, nhưng thực chất vẫn không ngừng châm ngòi, thêm dầu vào lửa.

Nguyễn Nguyệt thì bị hai người hầu to lớn đè xuống, gương mặt hoa lê đái vũ, nàng ta đau khổ không dám tin nhìn Nguyễn Chấn: “Đại ca, huynh sao có thể làm vậy với muội?”

Nguyễn Chấn đứng thẳng tắp ở giữa phòng, đôi mắt như chim ưng, gương mặt tuấn tú lạnh như băng:

“Bản thế tử chỉ có duy nhất một muội muội thân sinh, Nguyễn Nguyệt, nữ nhi của một tiện nô như ngươi sao có tư cách gọi bản thế tử là huynh trưởng?”

Sắc mặt Nguyễn Nguyệt trắng bệch, từ sau khi bị vạch trần, thân thế trở thành điều kiêng kị và đau xót của nàng ta.

Vì sao nàng ta lại là nữ nhi của một bà đỡ?

Vì sao nàng ta lại không phải là thiên kim hầu phủ chân chính?

Đều tại Nguyễn Miên, nếu nàng không trở lại, nếu nàng chết rồi thì sao mình lại ra nông nỗi này?

Còn về Nguyễn Chấn, Nguyễn Nguyệt đã gọi hắn là “đại ca” hơn mười năm nay!

Cho dù là nuôi một con chó cũng có tình cảm, Nguyễn Chấn sao có thể lãnh huyết vô tình đến vậy?

Nếu đã như vậy, sau này đừng trách nàng ta không coi hắn là người thân!

“Láo xược!”

Nguyễn thái phu nhân tức giận đến phát run: “Cái gì mà nữ nhi của tiện nô? Nguyệt nhi là thiên kim phủ Trấn Nam Hầu, là tôn nữ mà lão thân nuôi lớn!”

Nguyễn Chấn thản nhiên nhìn về phía Nguyễn thái phu nhân: “Tổ mẫu có thể yêu thương hài tử của tiện nô, sao với thân tôn nữ của mình lại nhẫn tâm như vậy?”

Sắc mặt Nguyễn thái phu nhân cứng lại: “Lão thân đối xử không tốt với Nguyễn Miên bao giờ? Lâm An (tên tự của Nguyễn Chấn), ngươi lại nghe người ngoài nói xằng nói bậy ư?”

Ánh mắt Nguyễn Chấn trở nên lạnh lùng: “Ai nói bậy? Tổ mẫu, lời người nói là muốn ám chỉ ai? Miên Miên trong lòng người chính là người ngoài sao?

Nguyễn thái phu nhân: “Lão thân không nghĩ như vậy, ngươi đừng có quy chụp tội danh lên đầu ta.”

Nguyễn Chấn từ chối cho ý kiến: “Phải không? Tổ mẫu nói xem vì sao người lại phạt Miên Miên một mình ở chùa chép kinh phật ba ngày?

“Ca ca!”

Nguyễn Miên vội vàng đi tới, cô thi lễ với Nguyễn thái phu nhân một cách gượng gạo.

Nguyễn thái phu nhân thấy cô không có chút dáng vẻ quý nữ liền nhíu mày, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ, nhưng trước ánh nhìn lạnh lùng châm chọc của Nguyễn Chấn, bà ta nhanh chóng dời tầm mắt.

Nguyễn Chấn nhìn về phía muội muội, trên mặt không còn chút lạnh lùng nào, giọng nói cũng nhẹ nhàng theo bản năng, chỉ sợ làm cô hoảng sợ:

“Miên Miên, sao muội lại đến đây?”

Nguyễn Miên nhăn mày, đôi mắt hạnh trong suốt tràn đầy lo lắng: “Ca ca, muội lại mang phiền phức đến cho huynh sao?”

Nhìn Nguyễn Chấn dịu dàng cẩn thận với Nguyễn Miên, Nguyễn Nguyệt vô cùng ghen tị.

Trước kia, Nguyễn Chấn chưa biết thân thế của Nguyễn Nguyệt, mặc dù đối với nàng ta không tệ nhưng cũng chưa từng dịu dàng thân thiết như vậy bao giờ.

Dựa vào cái gì mà vận mệnh của nàng ta lúc nào cũng kém hơn Nguyễn Miên?

Nguyễn Nguyệt rất hận! Nàng ta không cam lòng!

Nguyễn Miên giữ chặt tay Nguyễn Chấn: “Cùng muội trở về đi, muội không chịu tủi thân gì cả, ca ca đừng vì muội mà chống đối tổ mẫu.”

Ánh mắt Nguyễn Chấn càng dịu dàng hơn, hắn vuốt tóc muội muội, nhưng vừa quay đầu đã trở lại vẻ cường thế kia: “Tổ mẫu, nếu hôm nay người không đưa ra được một lý do, tôn nhi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

“Phản, phản rồi.” Nguyễn thái phu nhân giận giữ: “Người đang đe dọa tổ mẫu sao?”

Nguyễn Chấn: “Tôn nhi không dám.”

Mọi người: “...”

Nhìn bộ dạng này, có chỗ nào là không dám chứ!