Lúc này, An Nhiên không nén được liền hỏi: “Lúc trước cậu nói đã đi xem thầy rồi, cũng làm nghi thức trừ tà rồi, rốt cuộc có đúng như vậy không?” Trước sự nghi ngờ của An Nhiên, Lâm Tuấn không trả lời ngoan ngoãn như khi đáp lời Lâm Phong, cậu ta hỏi lại với thái độ khó chịu: “Liên quan gì đến anh? Anh rảnh lắm sao?” Vì Lâm Tuấn mà nửa đêm canh ba phải ra ngoài tìm cậu ta, giờ còn bị cậu ta cạnh khóe, An Nhiên cũng tức giận nói: “Được thôi! Là tôi lo chuyện bao đồng, sớm biết thế này tôi đã không đi tìm cậu, lần sau cậu có biến mất, tôi cũng sẽ coi như không nhìn thấy! Đúng là không biết lòng tốt của người khác!” Nói rồi, An Nhiên giận dữ quay về phòng.
“Đợi đã!” Lâm Phong ngăn An Nhiên bằng giọng nói đầy uy nghiêm, lúc này An Nhiên mới nhận ra mình đã mắng em trai của cao thủ ngay trước mặt anh ta. Tuy thấp thỏm lo lắng, nhưng An Nhiên có tính tình ngang bướng, không những không cặp cụp mắt trước cái nhìn sắc lẹm của Lâm Phong, mà còn trừng mắt nhìn lại đầy khí thế. Lâm Tuấn thấy vậy không nhịn được cười thầm trong bụng, An Nhiên muốn đối đầu với Lâm Phong, không nói đến khoảng cách về xuất thân của hai người, mà chỉ riêng về thể lực thôi, một tay Lâm Phong cũng đánh bại được An Nhiên! Nhưng nụ cười của Lâm Tuấn không giữ được lâu, vì một giây sau Lâm Phong quay sang cậu ta, điềm nhiên nói: “Em xin lỗi An Nhiên đi, đừng quên cảm ơn nữa.” Nghe Lâm Phong nói, Lâm Tuấn sững sờ: “Anh hai nói đùa đấy à?” Lâm Phong nhíu mày, nói: “Ai nói đùa? Ban nãy là An Nhiên phát hiện ra em biến mất. Người ta không có trách nhiệm mà nửa đêm vẫn ra đường tìm em, em cảm ơn một tiếng không có gì sai cả. Hơn nữa, câu hỏi của An Nhiên chỉ xuất phát từ sự quan tâm, câu nói vừa rồi của em hơi quá đáng đấy.”
Câu nói của Lâm Phong khiến Lâm Tuấn ỉu xìu, đồng thời cũng làm An Nhiên bất ngờ. Cậu không vội về phòng nữa, mà tò mò nhìn Lâm Tuấn mặt lúc xanh lúc chuyển sang trắng, thầm đoán xem cậu ta có làm theo lời Lâm Phong không. Biểu cảm trên mặt Lâm Tuấn thay đổi một hồi, đến lúc An Nhiên bắt đầu cảm thấy hết kiên nhẫn, cậu ta nói một mạch: “Thật xin lỗi anh! Cảm ơn anh đã giúp đi tìm tôi!” Lâm Tuấn nói rất nhanh, nhưng ánh mắt cậu ta rất thành khẩn, khiến An Nhiên hạ hỏa. Tính An Nhiên vốn ưa nhẹ không ưa nặng, Lâm Tuấn đã xin lỗi, cậu cũng cảm thấy thái độ của mình vừa rồi không đúng, liền nói: “Ừ… không cân đâu… thực ra cũng vì tôi lo chuyện bao đồng quá…”