Người đầy vết thương nghiêm trọng như vậy, dù là ai cũng không thể ngồi ở đây một cách thản nhiên như thế! Một bầu không khí kỳ quái bao quanh người phụ nữ, cô ta như thể chìm vào trong đêm tối, dù người đang ngồi ở đây, nhưng khi không chú ý nhìn sẽ cảm thấy mông lung không nhìn rõ nữa. Đó cũng là lý do khi vừa bước vào công viên, An Nhiên không nhận ra ngay sự có mặt của cô ta. Nếu người phụ nữ này là một hồn ma, những vết thương trên người cô ta thể hiện chính tình trạng của cô ta sau khi chết, vậy thì, thi thể của người phụ nữ này chắc chắn đã bị đối xử vô cùng tàn khốc! Dường như cảm nhận được ánh mắt của An Nhiên, người phụ nữ từ từ ngẩng mái đầu đang cúi gằm, hai con mắt đầy máu nhìn về phía cậu. Đôi mắt của cô ta chất chứa tất cả những cảm xúc tiêu cực trên đời này, căm hận, phẫn nộ, tuyệt vọng, đau khổ… toàn thân An Nhiên cứng đờ như con ếch đang bị một con rắn nhìn chằm chằm, không dám động đậy một li. Người phụ nữ chỉ nhìn vài giây ngắn ngủi, nhưng An Nhiên có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu. Khi Lâm Phong đến gần, hồn ma ấy lại biến thành làn khói đen, nhưng không nhập vào ấn đường của Lâm Tuấn nữa, lúc này An Nhiên mới thả lỏng nhẹ nhõm, nhận ra quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió đêm thổi tới khiến cậu nổi da gà.
An Nhiên sợ hãi lau mồ hôi trên trán. Sức mạnh của hồn ma đó rõ ràng đã mạnh hơn, ảnh hưởng của Lâm Phong đối với cô ta cũng không mạnh như trước nữa. Hồn ma vừa tiêu tan đi, Lâm Tuấn đang ngồi lặng người tiên chiếc ghế dài lập tức tỉnh táo trở lại, nói: “Anh hai? Sao nhìn anh sợ hãi thế… Ơ! Đây là đâu!?” Thấy em trai hoàn toàn không hay biết gì, Lâm Phong nhíu mày, một tay kéo xốc người cậu ta, nói: “Đi! về nhà rồi nói tiếp.”
Lâm Tuấn có cảm giác hôm nay là ngày đại hung của mình, đang ngủ thì chạy ra công viên ngồi một cách lạ lùng, giờ còn bị anh hai cấm không được ngủ, cậu ta tỏ thái độ như thể bị quan tòa xét xử vậy. Đã thế, cái cậu An Nhiên kia lại còn mặt dày lại, cậu ta là ai chứ? Dựa vào cái gì mà ở lại hóng hớt!? “Tuấn, sao em lại chạy đến công viên?” Lâm Phong nói rất bình tĩnh, nhưng toàn thân toát ra một bầu không khí nặng nề, khiến người khác có cảm tưởng đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão. Lâm Tuấn biết lần này anh hai giận thật sự, cậu ta vốn dĩ định tỏ ra cứng đầu, ít nhất cũng đòi An Nhiên đi ra ngoài, nhưng giờ cậu ta không dám liều lĩnh, bèn ngồi thẳng người nói: “Em thề em không cố ý chạy lung tung thực ra em cũng không biết vì sao mình lại như thế… Lúc tỉnh dậy em đã thấy mình ở công viên rồi!”