Người quản lý nói đầy bí ẩn: “Tôi nói câu này các cậu nghe vậy thôi nhé… Tôi có cảm giác cậu ta có chút kỳ lạ…!” An Nhiên mím môi, thầm nghĩ nói vậy chẳng khác gì vô nghĩa sao? Lâm Tuấn nửa đêm không ngủ lại chạy ra ngoài để người khác phải đi tìm, không kỳ lạ sao được! Thấy An Nhiên có vẻ coi thường, nhân viên quản lý nhấn mạnh thêm ngữ khí, nói: “Tôi nói thật đấy. Cậu ta rõ ràng chỉ đi một mình, nhưng biểu hiện như thể có người đi cùng vậy, vừa đi vừa cười nói với khoảng không bên cạnh. Tôi thấy lạ nên gọi cậu ta một câu, nhưng cậu ta vẫn đi tiếp như không nghe thấy gì. Tóm lại… hai cậu nên mau chóng đi tìm cậu ta đi!” Nghe nhân viên quản lý thuật lại, An Nhiên nhất thời cảm thấy sợ hãi. Tổng hợp những gì cậu nhìn thấy gần đây, cộng thêm lời kế của người quản lý, Lâm Tuấn nhất định đã bị ma nhập. Tuy An Nhiên không hiểu về lĩnh vực này cho lắm, nhưng vật thể đó đã mê hoặc được la tâm trí của Lâm Tuấn, chứng tỏ chuyện này đã đến mức nghiêm trọng. Trái với sự sợ hãi của An Nhiên, Lâm Phong vốn bán tín bán nghi chuyện ma quỷ nên vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Sau khi cảm ơn người quản lý, hai người đi về phía công viên.
An Nhiên cảm thấy không khí nặng nề, đi được một lúc bèn tìm chuyện để nói: “Em trai anh thường ngày có thói quen mộng du không?” “Trước giờ thì không.” “Anh nói xem, cậu ta chạy ra ngoài giữa đêm làm gì vậy?” “Tìm được nó sẽ biết thôi.” “Anh Phong không lo à?” “Hoảng loạn cũng không giúp ích gì đâu.” “Vâng…” An Nhiên cảm thấy nói chuyện với Lâm Phong quả thực siêu nhạt nhẽo. Về cơ bản Lâm Phong không phải người khó tiếp xúc, nhưng cái kiểu hỏi một câu đáp một câu, nói năng không thể ngắn gọn hơn của anh ta thực sự không phù hợp để trò chuyện. Từ nhà đến công viên mất không đến năm phút, hai người rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Tuấn đang ngồi trên một chiếc ghế dài. Cả hai không hẹn mà cùng thở phào, rảo bước nhanh hơn về phía Lâm Tuấn. Nhưng An Nhiên chỉ bước vài bước rồi đột nhiên dừng lại. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, An Nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang lặng lẽ ngồi bên cạnh Lâm Tuấn. Vừa nhìn thấy cô ta, An Nhiên biết ngay đây không phải là một người còn sống. Khắp người cô ta là những vết thương vô cùng thê thảm, gương mặt sưng phù lên, hoàn toàn không nhìn ra diện mạo ban đầu, còn khóe miệng ộc máu không ngừng. Trên cổ cô ta có một vết thắt màu tím đen, bụng và ngực có những vết thương như vết dao, toàn thân chủ nổi đầy mụn rộp do bị bỏng.