“Sao thế?” Ánh mắt Lâm Phong vẫn sắc bén như thường ngày, không có một chút ngái ngủ nào của người vừa thức dậy. “Xảy ra chuyện rồi! Lâm Tuấn biến mất rồi!” Nghe An Nhiên nói, đồng tử của Lâm Phong đột nhiên co lại, cậu lập tức chạy xuống lầu với tốc độ như một trận cuồng phong. Bị tốc độ phi thường của Lâm Phong dọa một phen, An Nhiên vội vã theo sau. Khi cậu quay trở lại căn phòng ở tầng 3, đúng lúc nhìn thấy gương mặt u ám của Lâm Phong bước ra từ phòng Lâm Tuấn. Thần sắc như muốn gϊếŧ người của Lâm Phong quả thực rất đáng sợ, An Nhiên căng thẳng nuốt nước bọt, lấy hết can đảm hỏi: “Liệu có phải bị ai đó bắt cóc không?” Tuy không hiểu kỹ về anh em nhà họ Lâm, nhưng từ trang phục, xe hơi đến đồ đạc dùng hàng ngày của Lâm Tuấn, An Nhiên không khó nhận ra hai người họ đều giàu có. Lâm Tuấn mất tích, điều đầu tiên An Nhiên nghĩ tới là cậu ta bị bắt cóc. Lâm Phong nghe An Nhiên hỏi liên lắc đầu: “Không. Ở đây không có dấu vết giằng co hay dùng thuốc mê, là Tuấn đã tự ra khỏi nhà.” An Nhiên há hốc mồm, có chút nghi ngờ lời nói của Lâm Phong. Anh ta chi nhìn quanh phòng, quan sát qua loa như vậy, phán đoán ấy có chính xác không? Nhưng nghĩ tới sức mạnh của Lâm Phong thể hiện ra gần đây, anh ta lại là anh trai của Lâm Tuấn, đối với chuyện liên quan đến Lâm Tuấn, anh ta vẫn có quyền phát ngôn hơn An Nhiên. Vậy nên An Nhiên không nói ra nghi ngờ của mình, coi như đồng ý với phán đoán của Lâm Phong. “Vậy chúng ta ra ngoài xem sao!” Lâm Phong gật đầu, sau khi chắc chắn Lâm Tuấn tự ra khỏi nhà, sắc mặt cậu đã giãn ra đôi chút, cũng không vội vàng như lúc đầu bỏ mặc An Nhiên phía sau, mà điều chỉnh bước chân để đi bên cạnh cậu.
Xuống dưới lầu, cơn gió lạnh của ban đêm khiến An Nhiên rùng mình. An Nhiên và Lâm Phong không tìm tứ phía như mò kim đáy bể, mà trước tiên đến phòng quản lý của tòa nhà hỏi thử. Từ phòng quản lý có thể nhìn thấy cổng nhà An Nhiên, nhân viên quản lý trực 24/24, chắc sẽ biết Lâm Tuấn đi hướng nào. Gõ cửa kính phòng quản lý, An Nhiên hỏi: “Xin hỏi một chút, ban nãy chú có nhìn thấy một thanh niên đi ra từ tòa nhà 26 không?” Nhân viên quản lý đặt tờ báo trên tay xuống, nói: “Người các cậu tìm có phải đẹp trai, cao cao, gầy gầy không? Khoảng nửa giờ trước, tôi thấy cậu ta đi về hướng công viên, nhưng có điều…” Thấy nhân viên quản lý chần chừ, An Nhiên cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao vậy chú? Chú còn nhìn thấy gì khác nữa à?”