An Nhiên đi làm về, nhân lúc ăn tối cùng nhau để quan sát khí sắc của Lâm Tuấn. Tiếc thay khả năng nhìn thấy ma của An Nhiên chỉ là bị động, không phải muốn nhìn là có thể nhìn thấy. Đám khói đen đó dường như có thể trốn trong cơ thể của Lâm Tuấn, nên An Nhiên không thể nhìn ra được điều gì. An Nhiên không biết hiện tượng ấy có phải ma quỷ nhập vào người như trong tiểu thuyết hay không, nhưng rõ ràng có thứ gì đó đang ám trên người Lâm Tuấn, không còn nghi ngờ gì nữa. An Nhiên định tìm cơ hội hỏi chuyện Lâm Tuấn, nhưng chưa kịp mở miệng, Lâm Phong đã hỏi trước: “Tuấn, hôm nay em đã tìm thầy xem chưa?” Lâm Tuấn gật đầu, nói: “Rồi, em xem rồi. Ông ấy nói không có vấn đề gì, rồi làm mấy nghi thức và đưa cho em mấy thứ kêu em mang đi đốt” “Đã giải quyết xong chưa?” “Chắc coi như giải quyết xong rồi nhỉ?” Nói rồi, Lâm Tuấn liếc nhìn An Nhiên ngồi bên cạnh không nói nửa lời, chăm chú nghe câu chuyện của hai người. Lâm Tuấn nói: “Nói thật, em không cảm thấy người mình có vấn đề gì hết, biết đâu chỉ là ai đó suy diễn quá nhiêu mà thôi.”
An Nhiên ngó lơ câu nói đầy châm chọc của Lâm Tuấn, biểu cảm như muốn nói “tầm nhận thức của tôi không như đồ trẻ con”, khiến Lâm Tuấn muốn tức điên. Không biết có phải do hai người bát tự không hợp nhau hay không, nhưng cả hai nhìn nhau đều thấy rất ngứa mắt. Tuy Lâm Tuấn nói có sách mách có chứng, nhưng An Nhiên bán tín bán nghi lời của cậu ta. Từ lúc nghe chuyện An Nhiên có đôi mắt âm dương, Lâm Tuấn đã lộ rõ vẻ mặt không quan tâm, An Nhiên chỉ tiếc không thể mắng cậu ta vì tội nói dối. Nếu Lâm Tuấn đã không muốn, An Nhiên cũng chẳng còn cách nào khác, không thể dùng bạo lực lôi cậu ta đi đền chùa cúng bái được.
Đến nửa đêm, hiện thực đã chứng minh phỏng đoán của An Nhiên là đúng. Tờ mờ sáng, An Nhiên nửa tỉnh nửa mơ bước vào nhà vệ sinh, cậu chợt phát hiện cửa phòng vốn khóa chặt của Lâm Tuấn và cả cửa ra vào đều mở toang! Thấy vậy, An Nhiên sợ hãi tỉnh cả ngủ, vội vàng xông vào phòng Lâm Tuấn. Lâm Tuấn lúc này lẽ ra phải đang ngủ say trong phòng, nhưng An Nhiên không hề thấy cậu ta! An Nhiên có cảm giác không lành, liền vội vàng chạy lên tầng thượng! Khi An Nhiên chạy lên đến nơi, Lâm Phong nghe tiếng động đã thức dậy bước ra khiến An Nhiên ngạc nhiên trợn tròn mắt. Tuy An Nhiên không cố gắng nhẹ bước chân khi chạy lên tầng thượng, nhưng giờ này mọi người vẫn còn đang ngủ say, Lâm Phong lại có thể nghe động tĩnh nhanh như vậy, khiến An Nhiên không khỏi bất ngờ. Rốt cuộc anh chàng này cảnh giác và thiếu cảm giác an toàn đến mức nào vậy!?