Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ

Quyển 1 - Chương 6.6: Bạn cùng phòng giá đáo

Lâm Tuấn đang chuẩn bị sẵn tâm lý bị An Nhiên cười châm chọc, không ngờ An Nhiên lại cư xử hiền hậu mà nhượng bộ mình, sự tức giận trong Lâm Tuấn cũng dần bớt đi, nhìn An Nhiên cũng thấy vừa mắt hơn. Thấy sự thay đổi thần sắc của Lâm Tuấn, An Nhiên thầm cảm thán đám trẻ bây giờ thật biết giữ mặt mũi, không nhớ ra rằng cậu chỉ hơn Lâm Tuấn một tuổi. Ai bảo An Nhiên còn trẻ nhưng đã bước chân ra xã hội sớm như vậy làm gì? Với một sinh viên đại học chưa từng có trải nghiệm xã hội như Lâm Tuấn, trong mắt An Nhiên cũng chỉ như một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi. Lâm Phong thấy hai người đã hòa giải được mâu thuẫn liền gật đầu hài lòng, hỏi: “Tuấn, câu hỏi của An Nhiên lúc nãy cũng là nghi vấn của anh, em nói thật đi, em đã tìm thầy xem hay chưa?” Lâm Tuấn biết khả năng của anh trai, Lâm Phong đã được đào tạo chuyên môn về thẩm vấn, Lâm Tuấn không thể nói dối trước mặt anh. Lúc ăn tối, đến An Nhiên còn nhận ra thái độ chiếu lệ của Lâm Tuấn, Lâm Phong không thể không nhìn ra. Vì Lâm Phong không tin vào ma quỷ nên mới bỏ qua cho Lâm Tuấn.

ớc câu hỏi của Lâm Phong, cậu ta đành thành thật thừa nhận: “Lúc đó em nói dối hai người đấy, em chưa tìm thầy nào xem cả.” An Nhiên lo lắng nói: “Tôi thực sự không hề lừa cậu, cậu quả thật bị thứ gì đó không tốt nhập vào người. Hãy tin tôi, tôi đã nhìn thấy có thứ gì ám lấy cậu, hồi nãy ở công viên tôi cũng thấy, nó còn mạnh hơn cả lức trước. Cậu nên nhanh chóng tìm thầy xem thì hơn.” Lâm Tuấn cũng cảm thấy chuyện xảy ra với mình ban nãy rất kỳ lạ. Nhưng cứ nghĩ đến việc tìm thầy bà, miếu chúc gì đó làm lễ trừ tà, Lâm Tuấn lại không muốn chút nào, vừa quê mùa vừa mất mặt! “Có lẽ chỉ là mộng du thôi thì sao? Nếu thực sự có thứ gì ám lên người tôi, tại sao tôi không cảm thấy gì? Anh nói trên đời có ma quỷ, vậy anh chứng minh cho tôi xem đi!” Câu nói của Lâm Tuấn khiến An Nhiên lúng túng, cậu còn chẳng hiểu vì sao bản thân bỗng nhiên có đôi mắt âm dương nữa kia! Ngoài việc thỉnh thoảng nhìn thấy hồn ma, An Nhiên không có năng lực gì đặc biệt, cậu không biết làm thế nào để chứng minh cho Lâm Tuấn thấy.

Thấy An Nhiên á khẩu, Lâm Tuấn càng khẳng định An Nhiên đang lừa mình. Mấy kẻ lừa đảo giang hồ rõ ràng không có thực lực, nhưng lại thích thổi phồng mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, khiến người bị hại hoảng sợ mà đi vái tứ phương. Chuyện chẳng có gì mới, dự Lâm Tuấn chưa từng gặp qua nhưng vẫn thường nghe trên TV. Ví như chưa bao giờ ăn thịt lợn cũng phải nhìn thấy lợn chạy rồi chứ?

Nghe câu nói đầy khí phách ngang ngược của cao thủ, An Nhiên thì thầm: “Anh nghĩ chúng ta đối mặt với thành phần khủng bố sao? Đó là ma quỷ đấy! Đông người ít nhất còn làm tăng dũng khí…” “Cậu nói gì?” “Ý tôi là, tôi còn chưa biết phòng trọ cũ của Lâm Tuấn ở đâu.” “Sau khi bỏ nhà đi, cậu ấy ở tạm tại Plover Cove Garden, quận Đại Bộ, từ đây đi xe đến đó mất khoảng mười phút.” An Nhiên nghĩ ngợi, Plover Cove Garden có nhiều căn hộ như vậy, lỡ may có chuyện gì mà hét lên kêu cứu, chắc không đến nỗi không ai quan tâm? Vì vậy, An Nhiên gật đầu, nói: “Được! Đợi tôi thay đồ đã.”