Yêu, sao có can đảm một lần nữa?
Anh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu nhận đơn đặt hàng, lên xe điện liền xuất phát, không bỏ sót một giây phút nào.
Vừa mới tuyết rơi, một số đoạn đường còn đóng băng, vì để đúng giờ mà anh không điều khiển được tốc độ, lúc rẽ thì bị ngã. Anh vội đứng dậy nhìn hộp đồ ăn, quả nhiên bị đổ rồi, anh chỉ có thể gọi điện xin lỗi khách hàng, bỏ tiền túi của mình mua lại một khác rồi giao qua.
Sau khi ăn xong bữa chiều do Chu Hoài Sinh nấu, Lâm Tri Dịch lấy cuốn sách tranh ra, ôm Quyển Quyển nằm trên ghế sofa, kể cho bé nghe về những con vật nhỏ trong sách tranh.
“Quyển Quyển thích bé động vật nào nhất?” Lâm Tri Dịch hỏi.
“Gấu.” Quyển Quyển chỉ vào trang thứ ba.
“Tại sao vậy ta?”
“Bởi vì giống cha,” Quyển Quyển dang rộng cánh tay, nghiêm túc nói: “Cha bảo vệ cho con con như gấu mẹ bảo vệ cho gấu con vậy. Cha là tốt nhất.”
“Cho nên Quyển Quyển mới thích cốc gấu kia sao.”
Lâm Tri Dịch hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quyển Quyển, “Vậy… Quyển Quyển có đồng ý sống cùng với chú không? Chú cũng sẽ bảo vệ cho con.”
“Vậy cha đâu?”
Lâm Tri Dịch bất giác cong môi, “Nếu cha con đồng ý, chú cũng có thể để cha con sống ở đây.”
“Nếu cha không muốn thì sao?”
Nụ cười trong mắt Lâm Tri Dịch lập tức biến mất, khóe miệng trễ xuống, cậu lẩm bẩm với giọng điệu mà Quyển Quyển không thể nghe thấy: “Không muốn thì thôi, đâu phải không có anh ta thì không được. Mình chỉ là…chỉ là muốn cho Quyển Quyển một gia đình trọn vẹn, mới có ý tưởng này, chứ không phải vì mình…tuyệt đối không phải là mình… Dù sao cũng không phải!”
Quyển Quyển ôm lấy cổ Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch đột nhiên hỏi: “Quyển Quyển, Thật ra, chú không phải là chú con.”
“Là sao ạ?”
Lâm Tri Dịch nhất thời không nói được gì, cậu không biết phải giải thích thế nào với con, thật ra ba chính là người đã sinh ra con, là ba nhỏ của con.
Cậu đổi câu hỏi: “Quyển Quyển có muốn ba nhỏ của con không?”
Quyển Quyển có chút xa lạ với thuật ngữ này nên lắc đầu, “Con chỉ muốn cha.”
Lâm Tri Dịch sững sốt, trong lòng tràn ngập sự buồn bã.
Lập tức nói ra với Quyển Quyển, Quyển Quyển sẽ bị sợ.
Hiện tại cậu muốn làm rõ một chuyện, tại sao Chu Hoài Sinh lại nói lúc ở bệnh viện, cậu lại bảo Chu Hoài Sinh ôm con cút đi? Ngoài ra, tại sao cậu lại rơi xuống núi, việc cậu rơi xuống núi có liên quan gì đến Lâm Diễn Đức không? Tại sao Trần Ngạn Lãng lại biết chuyện cậu phải nằm viện một tháng sau khi bị phát hiện mất tích?
Cậu phải nhanh chóng xua tan lớp sương mù dày đặc này, cậu phải xác nhận quan hệ với Quyển Quyển càng sớm càng tốt, một phút thôi cũng không được chậm trễ.
Về phần Chu Hoài Sinh, cậu còn chưa nghĩ xong.
Chu Hoài Sinh là một câu hỏi không có lời giải.
“Gần chín giờ rồi, sao cha con vẫn chưa về?” Lâm Tri Dịch làm theo phương pháp trên điện thoại di động, pha trà gừng, sau đó cho phần bữa tối còn lại vào lò vi sóng hâm nóng. Cậu cúi đầu, nói với Quyển Quyển: “Hiện tại có chú chăm con rồi, cha con nhất định sẽ liều mạng nhận đơn kiếm tiền. Chú dám cá là cha con bận đến mức còn chưa ăn tối.”
Quyển Quyển đang nắm áo của Lâm Tri Dịch ở bên cạnh, cùng cậu chờ đợi tiếng “ding” của lò vi sóng.
Chín giờ mười, Chu Hoài Sinh vẫn chưa về, điện thoại cũng không liên lạc được.
Quyển Quyển cũng nép vào trong ngực Lâm Tri Dịch không chịu ngủ, miệng mím chặt, giây tiếp theo chuẩn bị khóc.
Lâm Tri Dịch bấm số lần thứ năm, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối, Lâm Tri Dịch thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao anh không nghe điện thoại?”
Chu Hoài Sinh dừng một chút, đáp: “Vừa rồi tôi đang ở trong thang máy.”
“Đã hơn chín giờ rồi, sao anh còn giao hàng? Quyển Quyển vẫn đang đợi anh.”
“Xin lỗi, tôi có đơn hàng ở xa. Phí giao hàng là hai mươi tệ, tôi liền nhận.”