Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 61

Lâm Tri Dịch không hiểu tại sao Chu Hoài Sinh lại làm việc bạt mạng như vậy chỉ để kiếm hai mươi tệ, đi hai mươi chuyến đi như thế kiếm bốn trăm đồng thì có ý nghĩa gì?

Lâm Tri Dịch bước ra khỏi phòng khách, tức giận nói: “Nếu anh không về ngay, quyền nuôi Quyển Quyển sẽ thuộc về tôi! Anh như vậy làm sao tôi yên tâm giao con cho anh?”

Cậu tưởng Chu Hoài Sinh sẽ nói “Xin lỗi”, rồi nói “Tôi sẽ về ngay” như thường ngày.

Nhưng Chu Hoài Sinh nửa phút trời cũng không nói chuyện, Lâm Tri Dịch mất kiên nhẫn, đang định nói thì Chu Hoài Sinh lên tiếng, anh nói: “Cậu Lâm, vậy đêm nay phiền cậu chăm sóc cho thằng bé.”

Lâm Tri Dịch sửng sờ ngay tại chỗ.

Chu Hoài Sinh thậm chí còn không nói thêm câu: “Sáng mai tôi sẽ tới đón thằng bé.”

“Anh có ý gì?”

Chu Hoài Sinh không lên tiếng, vì thế Lâm Tri Dịch lặp lại: “Chu Hoài Sinh, anh có ý gì?”

“Không có, tôi chỉ nói hôm nay tôi về muộn, đường bên ngoài trơn trượt, tôi không đến đón Quyển Quyển.”

“Anh nói cho rõ ràng.”

Âm thanh duy nhất trong điện thoại là tiếng thở dốc nặng nề của Chu Hoài Sinh, Lâm Tri Dịch cảm thấy tay mình run lên, đầu ngón tay lạnh buốt, nhưng cậu chợt nhận ra Chu Hoài Sinh lúc nói chuyện hình như không phải đang đi xe, giọng mũi nghẹt đặc, cậu lập tức hỏi: “Chu Hoài Sinh, anh đang làm gì? Hiện tại anh đang ở đâu?”

Chu Hoài Sinh do dự một chút, nói: “Tôi đang trên đường về nhà.”

Lâm Tri Dịch cầm điện thoại không nói gì, nhanh chóng đi tới cửa, đột ngột mở cửa ra.

Quả nhiên, cậu nhìn thấy Chu Hoài Sinh đang đứng ở ngoài cửa.

Lâm Tri Dịch cúp điện thoại, đi tới, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Hoài Sinh: “Nói rõ ràng trước mặt tôi.”

Nhưng Chu Hoài Sinh lại nắm lấy cổ tay Lâm Tri Dịch, kéo cậu vào nhà, “Sao cậu ra ngoài mà không mặc áo khoác?”

Lâm Tri Dịch đẩy anh ra, cau mày hỏi: “Chu Hoài Sinh, anh không cần Quyển Quyển nữa à?”

“Không phải.”

“Vậy tại anh lại không đi vào?”

Chu Hoài Sinh không chịu nói chuyện, Lâm Tri Dịch liền đẩy anh ra ngoài, “Vậy anh đi đi, không được phép quay lại nữa.”

Lâm Tri Dịch dùng lực rất lớn, Chu Hoài Sinh vốn toàn thân đau nhức, bị Lâm Tri Dịch đẩy ra sau mà loạng choạng hai bước, mất thăng bằng ngã xuống đất, Lâm Tri Dịch muốn tới đỡ anh, nhưng Chu Hoài Sinh lại vô thức vòng tay phía sau, bảo vệ Lâm Tri Dịch. Mặt Lâm Tri Dịch đập vào ngực Chu Hoài Sinh, ngay khi cơn choáng váng kết thúc, Lâm Tri Dịch nghe thấy Chu Hoài Sinh hít một hơi khí lạnh.

Sắc mặt Chu Hoài Sinh rất tái nhợt, trên môi không có một tia máu.

“Anh bị sao vậy?” Lâm Tri Dịch hoảng hốt hỏi.

“Không sao.” Chu Hoài Sinh đỡ Lâm Tri Dịch, chật vật đứng dậy.

“Về nhà với tôi,” Lâm Tri Dịch kéo Chu Hoài Sinh đứng dậy, tức giận nói: “Chu Hoài Sinh, về nhà với tôi, chọc cho tôi giận thì anh chết chắc rồi.”

Những lời này thật giống với hai năm trước.

—— Ngày nào anh cũng chọc tức tui, từ nay về sau tui chỉ ăn một chén cơm chiên thôi, coi anh phải làm sao, hừ!

Chu Hoài Sinh ngơ ra một chút, lúc hoàn hồn lại anh đã bị Lâm Tri Dịch kéo vào phòng khách, Lâm Tri Dịch đẩy anh đến ghế sô pha, lấy nhiệt kế điện tử ra đo nhiệt độ tai Chu Hoài Sinh: “37,7 độ.”

Cậu nhét trà gừng mới pha vào tay Chu Hoài Sinh, hung hăng ra lệnh: “Chu Hoài Sinh, uống trà gừng, lát nữa rồi uống thuốc sau.”

Quyển Quyển khóc hu hu bò tới, Chu Hoài Sinh vội vàng uống trà gừng, sau đó cởϊ áσ khoác dính mưa tuyết, bế bé vào lòng, bé con nhỏ nhắn như vậy, ôm vào trong lòng thật mềm mại, từng tiếng mà gọi anh là “Cha”, tin tưởng anh như vậy, hiểu chuyện như vậy, Chu Hoài Sinh chứng kiến nhóc con từ 2 kilogram trở thành đứa trẻ đáng yêu như bây giờ.

Làm sao nói từ bỏ là từ bỏ được?

Chu Hoài Sinh vô cùng hối hận vì quyết định vừa rồi của mình.

“Cha sai rồi.” Chu Hoài Sinh ôm chặt đứa bé.

Trời đã khuya, Quyển Quyển khóc một lúc rồi ngủ thϊếp đi, Lâm Tri Dịch bế bé đến phòng trẻ em, dỗ bé ngủ rồi quay lại phòng khách, Chu Hoài Sinh đã uống thuốc cảm, ngồi trên sofa gật gà, “Anh đi tắm đi. .”

Chu Hoài Sinh phản ứng chậm chạp mà ngẩng đầu lên.

Lâm Tri Dịch cảm thấy có gì đó không ổn, cậu bước tới, định cởi khóa áo khoác của Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh dừng tay cậu lại nói: “Cậu Lâm.”

Đáng lẽ Lâm Tri Dịch sẽ dừng lại, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút tức giận, muốn chống lại Chu Hoài Sinh, cậu nắm chặt khóa kéo áo khoác của Chu Hoài Sinh, đè anh xuống ghế sô pha, cởϊ áσ khoác ra.

Chu Hoài Sinh lặng lẽ nhìn cậu, vẻ mặt trông có vẻ rất bất lực, anh đột nhiên gọi lớn “Tri Dịch”.

Một lúc sau, Chu Hoài Sinh vòng tay ôm lấy eo Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch nằm trên ngực Chu Hoài Sinh không kịp phản ứng, nhưng cũng không đẩy Chu Hoài Sinh ra mà vòng tay qua cổ Chu Hoài Sinh, gương mặt lướt qua tai của Chu Hoài Sinh.

Lâm Tri Dịch nghĩ: Thật là phiền phức, lúc đó mình nhất định là vì đồng cảm với bộ dáng đáng thương này của Chu Hoài Sinh nên mới ở bên Chu Hoài Sinh…