Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 59

Quyển Quyển cựa mình trong vòng tay Lâm Tri Dịch, vùng vẫy muốn đi ra, bởi vì bé vừa nghe thấy tiếng bước chân của cha mình.

Quả nhiên, mấy giây sau, Chu Hoài Sinh đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Lâm Tri Dịch đang ngủ say cùng với Quyển Quyển hai mắt mở to, nghiêng người hỏi nhỏ: “Sao con không ngủ?”

Quyển Quyển cũng học theo Chu Hoài Sinh, nhỏ giọng hỏi: “Cha định đi đâu vậy ạ?”

“Cha đi làm, con ở lại đây với chú được không? Buổi tối cha sẽ đến đón con.”

Quyển Quyển đưa tay về phía Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh sợ sẽ đánh thức Lâm Tri Dịch nên chỉ đặt bàn tay nhỏ bé của Quyển Quyển vào lòng bàn tay xoa xoa, “Quyển Quyển ngoan, sau khi chú tỉnh dậy thì nói với chú là bữa chiều đã làm xong, chỉ cần hâm nóng lại thôi.”

Quyển Quyển ngây thơ gật đầu.

“Ngủ đi con.”

Chu Hoài Sinh nói xong liền rời đi, anh lái xe đến quán ăn của anh Lưu, hai ba giờ chiều, thời điểm quán ăn vắng nhất, anh Lưu đang ngồi trước cửa hàng xem mấy video ngắn, nhìn thấy Chu Hoài Sinh đi tới, anh ngạc nhiên nói: “Cậu chưa ăn trưa à?”

“Ăn rồi,” Chu Hoài Sinh cởi mũ bảo hiểm, đi tới trước mặt anh Lưu, kéo ghế ngồi xuống, “Anh Lưu, em muốn hỏi anh một việc.”

“Nói đi.”

“Mở một quán ăn nhỏ, nhỏ hơn của anh một chút, thì chi phí là bao nhiêu?”

“Cậu muốn bắt đầu kinh doanh?”

“Cũng không phải, chỉ muốn biết thêm thôi.”

“Anh khuyên cậu đừng làm, mở mấy quán thế này không dễ, kiếm cũng không được bao nhiêu.” Anh Lưu để điện thoại di động xuống, vẻ mặt buồn bã nói: “Để anh nói thẳng với cậu, để mở một quán nhỏ thì trong tay cũng phải hai ba trăm nghìn, từ thuê cửa hàng đến trang trí, mua vật tư thiết bị, tiền điện, nước, nhiên liệu và các chi phí linh tinh, lúc một mình làm không xong còn phải thuê người rồi trả lương cho họ. Bây giờ thật sự không mở được mấy quán ăn đâu, ngay cả quán canh xương bên cạnh khai trương được mới ba tháng cũng đã phải dẹp tiệm rồi.”

“Hai ba trăm nghìn…” Chu Hoài Sinh cúi đầu.

“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc mở quán? Công việc giao hàng không phải vẫn đang rất ổn sao?”

Chu Hoài Sinh tháo găng tay, vỗ vỗ ở trên đùi, cười nói: “Muốn kiếm thêm tiền, không thể mãi giao đồ ăn được, thân thể chịu không nổi.”

“Cũng phải, cậu còn một đứa nhỏ phải nuôi.”

“Anh Lưu,” Chu Hoài Sinh do dự một chút, ngẩng đầu mỉm cười với anh Lưu, nói: “Ba Bố nhỏ của Quyển Quyển về rồi, trước đây em chưa từng nói với anh, nhưng nhà ba nhỏ của bé rất giàu có, không phải là chỉ giàu có như bình thường, bây giờ cậu ấy muốn ở với con.

“Hả? Cậu ấy muốn giành quyền nuôi con à?”

“Cũng không phải, bọn em vẫn đang thảo luận về việc này, chỉ là gần đây em đang suy nghĩ xem bé con có nên theo em hay không. Em từng nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức và cho con hết tất cả những gì mình có thể, nhưng gần đây nhìn thấy ba nhỏ của bé mua cho bé đủ loại đồ chơi, cho bé sống trong biệt thự, kể những câu chuyện cổ tích cho bé, em chợt nhận ra rằng con em đã phải chịu khổ quá nhiều khi theo em.”

“Đừng nói như vậy, cậu đã cố gắng hết sức, bọn anh đều thấy.”

“Đều phải suy xét đến tương lai của con nhỏ, đúng không anh Lưu? Nếu thằng bé theo ba nhỏ, bé sẽ được giáo dục tốt nhất, có lẽ sau này nó sẽ thăng tiến và làm việc ở những ngôi nhà cao tầng chứ không phải làm mấy việc tay chân nặng nhọc như em..”

“Nói thì nói như vậy, nhưng cậu bỏ thằng bé được sao?”

Chu Hoài Sinh hít một hơi thật sâu, thở ra: “Em không buông bỏ được, thật sự không thể buông bỏ được, không có con em cũng không biết phải sống thế nào, nhưng làm người cũng không thể quá ích kỷ. Quyển Quyển mới hai tuổi, thằng bé còn nhỏ như vậy, vậy mà mỗi sáng đã phải dậy lúc 7,8 giờ để theo em ra ngoài giao đồ ăn, con nhà người khác còn đang ngủ trong chăn ấm đệm êm. Thằng bé bị em đưa ra ngoài hứng gió lạnh, ở nhà không có TV, thằng bé thậm chí còn chưa từng xem mấy bộ phim hoạt hình.”

Anh Lưu vỗ vai Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nói tiếp: “Bạn của ba nhỏ thằng bé mấy ngày trước đã mua cho bé một chiếc ô tô điều khiển từ xa, bé rất thích, em đến trung tâm thương mại xem giá, 8900. Không ai nói trẻ con phải ở trong nhà có nhiều tiền thì mới lớn lên được, nhưng không thể cứ ở với em như thế này được, chỉ hại con.”

“Năm đầu tiên cậu phải chăm con, không có thời gian đi làm. Số tiền kiếm được năm thứ hai đều dùng để mua thuốc chữa bệnh, thuốc men cho con, tiền đâu ra để mà tiết kiệm nữa?”

“Ngoài miệng em cứ nói với ba nhỏ thằng bé là không được, tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi con, nếu không được thì cứ ra toà, Quyển Quyển nhất định phải đi theo tôi,” Chu Hoài Sinh bất đắc dĩ cười: “Nhưng mấy ngày nay, em vẫn luôn có ý định rút lui.”

“Vậy thì cậu với ba nhỏ thằng bé…”

Chu Hoài Sinh lắc đầu, “Không có khả năng, không hợp nhau.”

Anh Lưu vặn lại: “Con cũng có cả rồi, không hợp cái gì nữa?”

“Bé con là một sự bất ngờ ý muốn. Em…em và cậu ấy không cùng thế giới. Không nói chuyện em là beta còn cậu ấy là omega cấp cao, chỉ cần nói đến thân phận của bọn em, những chuyện cậu ấy phải nghĩ đến đều là những mối làm ăn mấy trăm, mấy triệu, còn em lại rối rắm khoản phí ship 3,5 đồng. Chênh lệch quá lớn, lớn đến mức chẳng gì có thể bù đắp được. Hai bọn em cũng chẳng có đề tài gì chung, cho dù có tình cảm cũng chẳng thể đi đến cuối cùng, hơn nữa, cậu ấy còn tình cảm gì với em nữa.”

Anh Lưu im lặng, Chu Hoài Sinh xoa xoa lông mày, cười nói: “Mấy ngày nay tâm tình em không tốt, chỉ là muốn tìm người nói chuyện, nói nhiều quá rồi, ảnh hưởng đến thời gian nghỉ trưa của anh.”

Anh Lưu lập tức chỉ vào Chu Hoài Sinh nói: “Nhóc con, nếu cậu mà còn khách khí với tôi nữa, sau này tôi không cho cậu mượn lò vi sóng.”

Chu Hoài Sinh mỉm cười đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh Lưu ở phía sau nói: “Cậu cũng phải suy nghĩ kỹ càng, đừng chỉ nhìn vào việc con cậu vui vẻ khi có đồ chơi, bởi vì nó còn nhỏ, đứa con nít nào mà không thích đồ chơi. không có nghĩa là thằng bé không muốn đi theo cậu, nếu cậu để thằng bé lựa chọn, thằng bé nhất định sẽ chọn cậu, trong lòng trẻ con tự có cân đo.”

Chu Hoài Sinh hơi khựng lại, vừa đeo găng tay vào vừa nói: “Được, cảm ơn anh Lưu.”

“Tiểu Chu, cậu còn trẻ như vậy, cậu nên sớm tìm một người thích hợp, lập gia đình đi. Một mình nhìn cậu rất cô đơn.”

Chu Hoài Sinh cười nói: “Không đâu.”

Từng yêu một người, yêu đến mức để người đó bước vào cuộc đời của mình, còn có với nhau một đứa con.