Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 45

Chu Hoài Sinh lập tức nhận lấy: "Cám ơn cậu."

Quyển Quyển đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên mặt Chu Hoài Sinh, cố gắng dùng hơi ấm của lòng bàn tay sưởi ấm mặt cha mình, nhưng làm thế nào cũng không làm mặt cha ấm được, bé đột nhiên cảm thấy buồn bã, ôm cổ Chu Hoài Sinh mà khóc: "Cha, sao cha không muốn Quyển Quyển nữa?"

Lâm Tri Dịch kinh ngạc nhìn về phía bé.

Chu Hoài Sinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Quyển Quyển, "Sao cha lại không cần Quyển Quyển?"

Quyển Quyển bất mãn phàn nàn: "Cha ra ngoài mà không mang theo Quyển Quyển."

Chu Hoài Sinh dỗ dành bé: "Bởi vì thời tiết quá lạnh, Quyển Quyển ra ngoài sẽ bị cảm lạnh, hơn nữa không phải chú vẫn luôn ở bên cạnh con sao?"

Quyển Quyển thút tha thút thít nức nở nói: "Con muốn cả chú và cha ở bên con."

Lâm Tri Dịch quay đi, đút hai tay vào túi, bước sang một bên, Chu Hoài Sinh cũng có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói với Quyển Quyển: "Công việc của chú rất bận, khi nào chú rảnh chú mới có thể đến đây chơi với Quyển Quyển được."

Nước mắt Quyển Quyển ào ạt rơi xuống, bé vùi mặt vào vai Chu Hoài Sinh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói muốn đi tiểu.

Chu Hoài Sinh nói với Lâm Tri Dịch: "Tôi đưa thằng bé vào nhà vệ sinh một chút."

Lâm Tri Dịch gật đầu.

Chu Hoài Sinh vừa rời đi, Vương Binh tươi cười tiến tới, xấu hổ bắt tay Lâm Tri Dịch, gãi đầu nói: "Xin chào, cậu là bạn của anh Hoài à?"

"Đúng vậy."

"Tôi thấy cậu trông quen quen. Cậu làm việc ở tòa nhà Đỉnh Thắng phải không? Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy cậu ở đó."

Lâm Tri Dịch không muốn tiết lộ thân phận mà chỉ cười nói: "Ừ, tôi làm việc ở đó."

"Biết ngay mà, nhìn cậu quen lắm." Vương Binh xoa xoa tay, "Nghe nói tiền lương ở Đỉnh Thắng rất cao, lương tối thiểu của một thư ký bình thường là hơn 10.000."

Lâm Tri Dịch không biết rõ lắm nên cũng không nói gì.

Vương Binh nói tiếp: "Làm việc ở văn phòng vẫn tốt hơn, không giống kiểu lao động chân tay thuần túy như tụi tôi, mệt nhọc, dãi nắng dầm mưa, một tháng chỉ được hơn 5.000 đồng."

"Không phải 6-7.000 sao?"

"Đó là ngày xưa thôi. Bây giờ không thể kiếm được nhiều như vậy. Hơn 5.000 cũng là tốt rồi. Chủ yếu là hiện nay ngày càng có nhiều nền tảng, với ưu đãi và hỗ trợ, cái thì giao hàng tận nhà trong một giờ, cái thì giao hàng hỏa tốc, cuối cùng áp lực cũng đều đè nặng lên chúng tôi. Có lúc xui xẻo, cả ngày không nhận được đơn hàng nào, lại còn bị khách hàng khiếu nại, nhiều lúc thật muốn nghỉ làm."

"Chu Hoài Sinh thì sao? Một tháng anh ấy có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Anh Hoài ấy hả, anh ấy kiếm cũng không nhiều, nhưng cũng sẵn sàng chịu khó, nhưng dù sao con ảnh cũng còn quá nhỏ, ảnh có mọc thêm hai tay thì may ra. Kiếm được 6-7.000 đều phải đi làm từ sáng đến tối. Anh Hoài 9 giờ tối mới về đến nhà, nhiều nhất có thể kiếm được hơn 4.000 nhân dân tệ, sau khi trừ chi phí sinh hoạt, tiền thuê nhà cùng chi phí y tế cho bé Quyển."

"Chi phí y tế?"

"Haizz, sáu tháng nay bé Quyển mới khỏe hơn một chút, từ lúc sinh ra đến một tuổi, cậu không biết đâu, thật sự là có thể tra tấn người khác đến chết. Cứ hai ngày là đến bệnh viện, ban ngày không tỉnh ban đêm không ngủ, cứ khóc suốt mà không chịu ăn uống gì. Thực sự không biết làm thế nào anh Hoài có thể sống sót qua khoảng thời gian đó nữa."

Vương Binh nói xong mới cảm thấy có gì đó không ổn, trang phục của Lâm Tri Dịch rõ ràng không giống của bọn họ, Chu Hoài Sinh sao có thể có được một người bạn như vậy? Đang định hỏi thì Chu Hoài Sinh từ phía sau đi tới nói: "Tiểu Vương, anh Lưu gọi cậu."

"À tới liền!" Vương Binh mỉm cười nói với Lâm Tri Dịch: "Về sau nói chuyện tiếp nhé."

Lâm Tri Dịch khẽ gật đầu.

Chu Hoài Sinh nói: "Nếu cậu có việc thì về đi, tôi sẽ lo cho Quyển Quyển."

Lâm Tri Dịch ngước mắt nhìn anh, ôm lấy Quyển Quyển nói: "Không cần."

"Cậu Lâm, cậu bị sao vậy?"

"Hôm nay tôi đến gặp đại phu Dương, hỏi rất nhiều về những chuyện trước kia."

Sắc mặt Chu Hoài Sinh đột nhiên thay đổi.

"Tôi xin lỗi vì những gì tôi đã nói trước đó. Tuy tôi không biết tại sao anh cứ nói rằng anh lợi dụng người khác, nhưng có lẽ sự thật không như những gì tôi tưởng tượng trước đây. Tôi..."

Chu Hoài Sinh ngắt lời cậu: "Mọi chuyện đều như cậu tưởng tượng, cậu Lâm, những gì ông Dương nói cũng chỉ là một số chuyện phiến diện mà ông ấy nghe được từ tôi, đã hai năm rồi, ông ấy có thể đã không còn nhớ rõ, chỉ có tôi là người duy nhất biết rõ mọi chuyện."