Lâm Diễn Đức gọi Từ Dương đến văn phòng, vào vấn đề: "Từ Dương, gần đây cậu có liên lạc với Tri Dịch không?"
Từ Dương quan sát vẻ mặt của Lâm Diễn Đức, lo lắng nói: "Không thường liên lạc ạ. Giám đốc Lâm dạo này thường xuyên không đến công ty."
"Không đến công ty thì đến đâu?"
ừ Dương bận rộn chuyện hợp tác với Trọng An, không có thời gian để ý tới Lâm Tri Dịch như trước, lúng túng nói: "Tôi cũng không rõ lắm."
"Đi tìm cho rõ," Lâm Diễn Đức ném một tập tài liệu đến trước mặt Từ Dương, hất cằm lên, "điều tra cho rõ xem nó đang làm gì, ở đâu và ở cùng với ai. Cậu và nó là bạn cùng cấp ba, nó sẽ ít cảnh giác với cậu hơn, sau khi làm xong thì tổ chức sự kiện cho cửa hàng bách hóa Đằng Gia chút. Hiện tại có bận nhiều việc không?"
"Không nhiều, không nhiều." Từ Dương lập tức trả lời.
"Vậy thì tốt. Sau một vài hoạt động, năng lực của cậu về mọi mặt sẽ được nâng cao, chuyện này sẽ có lợi cho việc thăng tiến sau này của cậu."
"Vâng, cảm ơn đổng sự Lâm, tôi sẽ nghiêm túc hoàn thành."
Từ Dương nhận nhiệm vụ, bước ra khỏi phòng chủ tịch, nghĩ đến việc "thăng chức" mà Lâm Diễn Đức nói, cậu ta phấn khích đến suýt chút nữa thì quên mất Lâm Diễn Đức muốn cậu ta làm gì.
Đợi đã, theo dõi Lâm Tri Dịch?
Cậu ta có chút bối rối lấy điện thoại di động ra, thử gọi cho Lâm Tri Dịch, cuộc gọi kết nối, Lâm Tri Dịch hình như đang lái xe, Từ Dương cười hỏi: "Tri Dịch, cậu đang ở đâu?"
"Có chuyện gì?"
Từ Dương nghẹn lại, rồi nói: "Không có gì, chỉ là... Tớ chỉ muốn báo cáo với cậu về cuộc triển lãm."
"Có chuyện gì quan trọng thì nhắn tin cho tôi. Hôm qua tôi đã nhờ Gia Gia đến chụp ảnh công tác. Nói chung là khá ổn, không có gì cần phải thay đổi."
Cái cớ này không thành, Từ Dương hỏi thẳng: "Tri Dịch, tớ thấy gần đây cậu không đến công ty, có chuyện gì sao?"
"Không, cậu nghỉ ngơi đi. Hiện giờ tôi đang ở trong nhà hàng. Ở đây nhiều người, tôi cúp máy trước."
"À...." Từ Dương bất đắc dĩ nhìn điện thoại bị cúp máy, không khỏi buồn lòng, trong lòng đang tính toán làm sao hoàn thành nhiệm vụ mà Lâm Diễn Đức giao.
Lâm Tri Dịch đậu xe đối diện với "Tiệm cơm của chú Lưu" theo lời mô tả của Quyển Quyển, còn chưa tắt máy cậu đã nhìn thấy Chu Hoài Sinh đang ngồi ở cửa quán, cầm hộp cơm vùi đầu ăn.
Quyển Quyển vịn cửa sổ, vội gọi "Cha".
Lâm Tri Dịch tháo dây an toàn, định đẩy cửa ra nhưng lại dừng lại, cậu không biết phải đối mặt với người kia như thế nào, lời nói của ông Dương vẫn văng vẳng bên tai, nhắc nhở cậu nhiều lần rằng cậu đã từng thích Chu Hoài Sinh, thậm chí còn tình nguyện đi cùng anh dựng dục một sinh mệnh bé nhỏ.
*
Chu Hoài Sinh đem hộp cơm còn sót lại tối qua cho vào lò vi sóng hâm nóng, Vương Binh, người đồng nghiệp cùng đi giao đồ ăn của anh, đi tới nhét một quả táo vào tay anh: "Anh Hoài, sao dạo này anh làm việc nhiều thế? Hôm qua 9 giờ tối rồi mà em thấy anh vẫn còn ở ngoài."
Chu Hoài Sinh lấy hộp cơm ra, ngồi trên ghế nhựa trước quán ăn, trả lời: "Hai năm nữa Quyển Quyển sẽ đi học mẫu giáo, tôi cần tiết kiệm một ít tiền."
Vương Binh gặm chân gà nói: "Cũng đúng, anh còn phải nuôi con nhỏ. Em cũng muốn để dành tiền cưới vợ, nhưng lại luôn không giữ được tiền. Như lúc tối qua 9 giờ em về nhà, em nằm trên giường một lúc, trái lo phải nghĩ, cảm thấy mình đã làm việc quá vất vả nên lại chạy ra ngoài mua một phần thịt nướng và thịt hầm, bay mất 50 đồng. "
Chu Hoài Sinh cười nói: "Ăn thịt nướng muộn như vậy không tốt cho sức khỏe."
"Tại do em thèm quá, không nhịn được" Vương Binh thở dài, sau đó lại mỉm cười, tay đang cầm hộp cơm cũng cầm thêm một đôi đũa, tay phải đưa vào túi quần lấy ra một thứ gì đó, là một chiếc xe đồ chơi to bằng lòng bàn tay. "À phải rồi, cái này là cho Tiểu Quyển."
Chu Hoài Sinh cau mày: "Mua cái này làm gì? Cậu lại tiêu tiền linh tinh."
Vương Binh nhét món đồ chơi vào túi Chu Hoài Sinh, vặn lại: "Có mấy đồng thôi sao lại gọi là tiêu tiền linh tinh? Tối qua trên đường đi mua thịt nướng, em thấy có một cụ ông đang dọn hàng nên mua giúp một cái."
"Cậu..."
"Anh em mình quen biết nhau lâu như vậy rồi, anh cứ so đo chuyện này với em." Vương Binh vỗ vai Chu Hoài Sinh, tiếp tục ăn: "Anh Hoài, anh không nghĩ đến chuyện tái hôn sao?"
Chu Hoài Sinh hơi giật mình, cúi đầu nói: "Không có."
"Bé Quyển sức khoẻ kém, không thể ngày nào cũng theo anh ra ngoài phải không? Ủa? Sao em có cảm giác như vừa nhìn thấy Tiểu Quyên vậy?" Vương Binh đẩy chân Chu Hoài Sinh, chỉ về phía bên đường. "Anh Hoài, đó có phải là Tiểu Quyển không?"
Chu Hoài Sinh theo tay Vương Băng nhìn sang.
Lâm Tri Dịch đứng dưới gốc cây sung trơ trụi bên đường ôm Quyển Quyển, ánh mắt họ chạm nhau, Lâm Tri Dịch cúi đầu nhìn Quyển Quyển, cong môi nói chuyện với Quyển Quyển.
Chu Hoài Sinh sửng sốt một chút, sau khi định thần lại, nhanh chóng đặt hộp cơm xuống, đi tới: "Sao cậu lại đến đây? Quyển Quyển không khỏe à?"
Quyển Quyển vươn tay muốn Chu Hoài Sinh bế mình, Chu Hoài Sinh đi sang một bên phủi quần áo làm việc của mình rồi mới quay lại ôm Quyển Quyển, sắc mặt Lâm Tri Dịch không tốt lắm, nhưng giọng điệu cũng không còn khắc nghiệt như mọi ngày. Cậu đưa một cái túi cho Chu Hoài Sinh, nói: "Tôi mang cho anh ít canh vịt, tranh thủ ăn lúc còn nóng."
"Không, không cần đâu."
"Không cần thì tôi đem đi vứt."