"Vậy con muốn nó phải làm sao? Nó chỉ có thể làm như vậy. Cha mẹ nào lại muốn con mình phải chịu khổ? Không phải là do nó không có tiền sao?"
"Con có thể cho đứa bé này một cuộc sống tốt đẹp hơn, còn giới thiệu cho anh ta một việc ít vất vả hơn. Tại sao anh ta lại không muốn?"
"Hãy thử đặt mình vào vị trí của nó đi, thiếu gia. Chẳng phải con đang chà đạp lên lòng tự trọng của nó sao?"
Lâm Tri Dịch ngơ ngác, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy.
"Nếu nó cảm thấy cực khổ như vậy, tại sao hai năm qua nó không đến tìm con? Nó là người cứng đầu như thế đấy, nó cảm thấy mình không xứng với con, không muốn kéo chân con. Nếu con không thích nó, cũng chẳng cần phải rối rắm vậy đâu, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không có việc bị mất trí nhớ, không có đứa con nào, con cứ tiếp tục cuộc sống của nình, chẳng phái rất tốt sao?"
Lâm Tri Dịch im lặng hồi lâu.
Môi trường ở đây xa lạ, Quyển Quyển muốn bò vào vòng tay của Lâm Tri Dịch, nhưng Lâm Tri Dịch lại cúi đầu không thèm để ý đến bé.
"Thằng bé bám lấy con lắm phải không?"
Lâm Tri Dịch tỉnh táo lại, ôm Quyển Quyển vào lòng, nói: "Vâng."
"Thằng bé bị sinh non, bệnh tật ốm yếu, hẳn rất phụ thuộc vào pheromone của con."
Lâm Tri Dịch cúi đầu nhìn Quyển Quyển, Quyển Quyển vùi mặt vào trong quần áo của Lâm Tri Dịch, nói: "Hổng thích chỗ này."
"Ở đây nhiều bột phấn, nhóc con bị hen suyễn, tốt nhất con nên đem nó ra ngoài đi." Ông Dương nhắc nhở cậu.
Lâm Tri Dịch cảm thấy ảo não vì sự sơ suất của mình, nhanh chóng bế Quyển Quyển ra khỏi hiệu thuốc, ông Dương đứng sau quầy, vẫy tay chào Quyển Quyển.
Lâm Tri Dịch mở tấm rèm cửa trong suốt, nói với ông Dương: "Cảm ơn ông."
Ông Dương cười nói: "Trời lạnh rồi, nhanh về nhà đi."
Quyển Quyển nhìn thấy một chiếc xe điện có thùng đựng đồ mang đi chạy ngang qua, liền thấp giọng gọi "Cha".
Ánh mắt của Lâm Tri Dịch cũng nhìn theo, "Chúng ta đi tìm cha nhé?"
"Dạ!" Quyển Quyển lập tức cười toe toét.
Lâm Tri Dịch đặt Quyển Quyển lên ghế trẻ em, đứng dậy, lấy từ trong túi ra tờ giấy có chữ đỏ, đọc đi đọc lại vài lần, còn có tờ giấy có vẽ chiếc nhẫn trên đó. .
Hóa ra không có chuyện "thừa nước đυ.c thả câu", sự thật là cậu muốn, nhưng Chu Hoài Sinh lại không muốn.
Hóa ra cậu thực sự đã yêu Chu Hoài Sinh.