"Tôi là Lục Cẩn Thừa, tôi và Tri Dịch là bạn từ nhỏ."
"Xin chào, tôi tên là Chu Hoài Sinh."
"Tri Dịch đã nói cho tôi biết về chuyện này, hôm nay tôi chủ yếu đến thăm bé con"
Vẻ mặt Chu Hoài Sinh càng xấu hổ hơn, anh không ngờ Lâm Tri Dịch sẽ nói chuyện này cho người khác biết, anh đã nghĩ Lâm Tri Dịch không muốn có ai khác biết chuyện mình có một đứa con.
Lục Cẩn Thừa nhìn Chu Hoài Sinh từ trên xuống dưới rồi quay lại lấy đồ chơi xuống xe, Chu Hoài Sinh vội vàng từ chối: "Anh Lục, cái này đắt quá."
Lâm Tri Dịch mở khóa dây đeo trên người Chu Hoài Sinh, ôm Quyển Quyển vào lòng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo, "Toàn bộ tòa nhà thương mại đều thuộc về anh ấy, anh cứ nhận đi."
Chu Hoài Sinh vẫn có vẻ khó xử, Lục Cẩn Thừa lại cười nói: "Phải, tôi không tiêu tiền, cậu không cần phải quá lo đâu."
"Anh Lục, nếu anh không phiền thì chúng ta cùng lên lầu ăn tối đi." Chu Hoài Sinh nhét găng tay vào hộp đựng hàng, sau đó lấy ra rau củ và xương sườn ra.
Lục Cẩn Thừa ban đầu còn có ý đi ra nhà hàng ăn, nhưng khi thấy Lâm Tri Dịch ôm đứa nhỏ đứng dưới gầm cầu thang, vẻ mặt nóng lòng muốn về nhà, anh đành phải tỏ ý khách sách với Chu Hoài Sinh: "Vậy thì làm phiền cậu rồi."
Chu Hoài Sinh quay người nhường Lục Cẩn Thừa đi trước, "Không có, anh khách sáo quá."
Trong hành lang rất tối, mãi đến khi Lục Cẩn Thừa đi tới nhà Chu Hoài Sinh thì anh mới nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Quyển Quyển. Anh đứng im một chút, rồi ngạc nhiên nói: "Tri Dịch, thắng bé giống em y nhu đúc một khuôn hồi em còn nhỏ, đều có mái tóc xoăn tự nhiên, dễ thương quá đi mất, không, thậm chí còn dễ thương hơn em lúc nhỏ nữa."
Lâm Tri Dịch cảm thấy khá là tự hào khi nghe thấy ai đó khen ngợi Quyển Quyển, Quyển Quyển cũng không hiểu lắm, bé vòng tay qua cổ Lâm Tri Dịch, nói nhỏ: "Chú ơi, con có một ít bánh quy."
Bé kéo áo khoác ngoài ra, lôi ra khỏi túi nhỏ phía trước của quần yếm nửa túi bánh quy, đưa đến trước mặt Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch đặt bé lên đùi, nhận lấy bánh quy, nói: "Cảm ơn Quyển Quyển nhen."
Lục Cẩn Thừa đứng ở một bên, liếc nhìn Chu Hoài Sinh trong bếp, nhỏ giọng hỏi Lâm Tri Dịch: "Sao em vẫn chưa đổi cách xưng hô?"
Lâm Tri Dịch hơi giật mình: "Đợi mấy ngày nữa đi, bây giờ em không biết phải nói thế nào với thằng bé."
Lục Cẩn Thừa gật đầu hỏi: "Tên thân mật là Quyển Quyển, vậy tên thật là gì?"
Chu Hoài Sinh tình cờ đi ra, nghe Lục Cẩn Thừa hỏi, liền đáp: "Chu Tri Mông, quê hương của tôi ở dưới chân núi Nhạn Mông nên tôi đã đặt cho bé cái tên này."
Lục Cẩn Thừa liếc nhìn Lâm Tri Dịch, thấy cậu lại đang chìm trong suy nghĩ, anh nghiêng người trêu chọc Quyển Quyển, Quyển Quyển có chút sợ người lạ nên vùi mặt vào cổ Lâm Tri Dịch, ôm chặt lấy Lâm Tri Dịch như một chú gấu koala.
Lâm Tri Dịch cởϊ áσ khoác, ôm bé vào lòng.
Nhìn thấy Chu Hoài Sinh vào bếp, Lục Cẩn Thừa mỉm cười hỏi Lâm Tri Dịch: " "Mông" trong tên của núi Nhạn Mộng, vậy "Tri" có nghĩa là gì đây?"
Lâm Tri Dịch quay mặt đi, không nói gì.
Lục Cẩn Thừa nhìn quanh nhà Chu Hoài Sinh, điện thoại reo, anh đứng ở phòng khách nghe máy, đều là các cuộc gọi công việc, Lâm Tri Dịch cũng không quan tâm, cậu ôm Quyển Quyển đi vào phòng bếp hẹp, nơi Chu Hoài Sinh đang đun nước nấu xương.
"Anh định nấu món gì? Làm sườn chua ngọt hay canh sườn heo?" Lâm Tri Dịch hỏi.
"Cay chua ngọt," Chu Hoài Sinh tắt lửa, quay người hỏi Lâm Tri Dịch: "Anh Lục có kén món nào không?"
Lâm Tri Dịch cau mày nói: "Làm sao tôi biết được? Để tôi đi hỏi anh ấy."
Tay cầm sạn của Chu Hoài Sinh chợt thả lỏng.
Nửa phút sau, Lâm Tri Dịch lại bước vào, nói: "Không có."
Chu Hoài Sinh tiếp tục nấu nướng.
Lúc này Lâm Tri Dịch mới chú ý tới Chu Hoài Sinh đang mặc chiếc áo khoác mình mua, phong cách trắng đen tương phản khiến Chu Hoài Sinh vốn thường ngày trông hơi thâm trầm nhìn trẻ hơn rất nhiều, bên trong anh còn mặc một chiếc quần dài đen thẳng, khá dày dặn, cũng không có kiểu dáng gì đặc biệt.
"Sao anh không đeo miếng đệm đầu gối? Không phải anh bị viêm khớp à?"
Chu Hoài Sinh vừa thái rau vừa nói: "Đi bộ bất tiện nên tôi cởi ra rồi."
Lâm Tri Dịch không biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này, tự làm khó mình, cậu chỉ đáp một tiếng "Ồ" cho qua.
Cậu đi ra ngoài bật máy sưởi, sau đó trải chiếc thảm lên sàn phòng khách. Lục Cẩn Thừa cúp điện thoại, sắp xếp những đồ chơi mới mua lên trên thảm. Quyển Quyển cuộn tròn trong lòng Lâm Tri Dịch, rụt rè nhìn Lục Cẩn Thừa, nói: "Cảm ơn chú ạ."
Lục Cẩn Thừa lấy đồ chơi từ hộp ra rồi đặt trước mặt Quyển Quyển, "Không cần phải cảm ơn, Quyển Quyển thích là được rồi."
Chỉ trong vòng vài phút, phòng khách đã tràn ngập đồ chơi.
Đây là lần đầu tiên Quyển Quyển chơi ô tô điều khiển từ xa, phấn khởi chạy vào bếp, nhón chân đẩy chiếc điều khiển từ xa vào tay Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nói: "Cha phải nấu ăn, Quyển Quyển đi chơi đi."
Quyển Quyển hấp tấp nói: "Cha chơi một chút đi."
Chu Hoài Sinh chăm chú nhìn nồi niêu trong bếp, giả vờ như không nghe thấy tiếng cười nói trong phòng khách, nhưng Quyển Quyển vẫn chăm chú nhìn anh, giơ đôi tay nhỏ bé lên, háo hức chia sẻ niềm vui với anh. "Cha chơi với con."
Chu Hoài Sinh chỉ có thể kìm nén cảm xúc, anh mở lửa nhỏ, lấy khăn lau tay lau sạch tay, cầm điều khiển từ xa rồi đi đến cửa bếp.
"Cha, đẩy cái này này."
Chu Hoài Sinh đáp ứng yêu cầu của Quyển Quyển đẩy cần gạt, chiếc xe màu đỏ lao từ thảm sàn xuống gầm bàn ăn, Quyển Quyển ngẩng đầu mỉm cười với Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh buộc mình không được nhìn hai người đang ngồi trong phòng khách.