Lâm Diễn Đức, chắc chắn là do Lâm Diễn Đức.
Lâm Tri Dịch lập tức mặc áo khoác vào, chuẩn bị đi ra ngoài, Chu Hoài Sinh ngăn cậu lại nói: "Đã muộn rồi, có gì chúng ta nói sau, cậu đi ngủ thêm đi."
Chưa đầy hai ngày, Lâm Tri Dịch đã phải chịu đựng quá nhiều cú sốc. Sáng sớm mặt trời còn chưa lên hẳn, chiếc lò sưởi liên tục toả ra sự ấm áp trong phòng khách, beta đứng bên cạnh cậu, cùng với đứa trẻ đang ngủ say trong phòng ngủ.
Lâm Tri Dịch đột nhiên không chịu nổi nữa mà ngồi thụp xuống, một lúc sau, Chu Hoài Sinh cũng ngồi xuống theo cậu.
"Đừng nghĩ rằng anh không có lỗi gì cả." Lâm Tri Dịch dùng hai tay ôm mặt, mệt mỏi nói.
"Tôi biết."
"Tôi vẫn sẽ mang con đi, tôi sẽ cho anh chút thời gian để thích ứng."
Chu Hoài Sinh không trả lời cậu.
Lâm Tri Dịch ngước nhìn anh: "Tôi có thể cho Quyển Quyển một cuộc sống tốt hơn."
"Cậu Lâm, tôi biết tôi không có nhiều khả năng, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng hết sức."
Lần này Lâm Tri Dịch im lặng, cậu nhớ đến những vết nứt da trên tay Chu Hoài Sinh, cùng với hộp cơm trưa trước đó. Từ nhỏ, cậu đã sống trong sự sung túc, mặc dù mối quan hệ hôn nhân giữa Lâm Diễn Đức và Cố Niệm không mấy hòa thuận, nhưng họ đều có sự nghiệp thành công. Sự lớn lên của Lâm Tri Dịch đi đôi với sự thăng tiến của Đỉnh Thắng. Từ khi cậu bắt đầu hiểu về mọi chuyện, cậu chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Cậu không hiểu rõ về những khó khăn do cái nghèo cái đói mang tới, thế nến cậu không thể đồng cảm với tình cảnh khó khăn của Chu Hoài Sinh. Cậu chỉ thấy thương Quyển Quyển.
"Dù sao con của tôi cũng không thể ngày nào cũng theo anh đi giao đồ ăn được." Lâm Tri Dịch vùi mặt vào khuỷ tay.
Chu Hoài Sinh vô thức đưa tay chạm vào tóc Lâm Tri Dịch, muốn ôm lấy cậu, nhưng anh đã kiềm chế lại.
Lâm Tri Dịch quay lại giường, một lúc lâu sau Chu Hoài Sinh mới đi vào, anh giở chăn bông dưới đất chuẩn bị nằm xuống, Lâm Chí Ý ngăn anh lại, lấy thứ gì đó ra trước cổ cậu, giơ ra trước mặt Chu Hoài Sinh: "Cái này có phải của anh không?"
Dưới ánh trăng, Chu Hoài Sinh nhìn thấy hình dáng của tượng Phật.
"Phải."
Anh tưởng Lâm Tri Dịch không muốn nữa, đang giơ tay định lấy lại nhưng Lâm Tri Dịch lại rút lại, đeo vào cổ, còn nhét mặt dây chuyền vào trong áo ngủ rồi ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, Lâm Tri Dịch trực tiếp đến văn phòng Tổng giám đốc Đỉnh Thắng. Lâm Diễn Đức đang nói chuyện điện thoại với tình mới, thấy Lâm Tri Dịch đến, ông ta vội vàng tắt máy, hỏi Lâm Tri Dịch: "Có chuyện gì?"
"Ông giấu tôi việc tôi có một đứa con suốt hai năm qua?"
Vẻ mặt của Lâm Diễn Đức thay đổi đáng kể, "Ai đã nói với con chuyện đó?"
"Tôi đã gặp và làm xét nghiệm ADN." Lâm Tri Dịch kéo ra một chiếc ghế và ngồi xuống, đối diện với Lâm Diễn Đức, "Lần trước ông nói tôi có điểm yếu, là chuyện này, phải không? Để tôi đoán xem, ông không dám nói với tôi là vì lý do gì? Ông sợ tôi sẽ để lại hết tất cả tiền bạc cho con tôi? Hay là sợ tôi sẽ rời đi với số tiền đó?"
Lâm Diễn Đức cau mày, "Con đã gặp beta đó chưa? Tên đó có nói gì không? Bây giờ tên đó đổ tất cả lỗi lầm lên đầu cha à?"
"Anh ấy không nói gì cả."
"Loại người xuất thân từ vùng núi nghèo khó đó, lời nói của nó có tin được không? Bây giờ nó đang sống trong cảnh nghèo khó nên mới nói với con chuyện đứa nhỏ kia, nó chỉ muốn moi tiền từ con thôi. Con đừng nên tin nó, trong khoảng thời gian con mất tích và mất trí nhớ, nó đã làm gì con? Nếu cha không cứu con, con có biết con sẽ phải trải qua chuyện gì không? Liệu con có thể có cuộc sống tốt như bây giờ không?"
Thấy Lâm Tri Dịch không lên tiếng, Lâm Diễn Đức cho rằng cậu đã bị thuyết phục, liền nói tiếp: "Cha chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy đi cổ phần mà mẹ để lại cho con, nhưng con quá tốt bụng, dễ bị lừa, cha thật sự rất lo lắng cho con."
Lâm Tri Dịch lập tức nở một nụ cười mỉa mai với ông ta: "Ngay từ đầu ông đã không thể lấy đi được."
Khuôn mặt của Lâm Diễn Đức trở nên cứng đờ, ông ta cố gắng mỉm cười thân thiện.
Lâm Tri Dịch lại hỏi: "Sau khi ông cứu tôi, ông có nói gì với beta đó không?"
"Không," ánh mắt Lâm Diễn Đức sang tài liệu trước mặt, ngừng một lúc, ông ta lại nói: "Nói đến đây, cha nhớ lúc đó nó còn muốn dùng con mình để đổi lấy tiền, nó yêu cầu năm triệu. Con nghĩ xem, một đứa nhỏ được nuôi dưỡng bởi loại người như vậy, sau này lớn lên sẽ như thế nào?
Lâm Tri Dịch nhìn chằm chằm vào Lâm Diễn Đức như thể đang xem một vở kịch, lòng cậu hiểu rõ.
Bây giờ đối đầu với Lâm Diễn Đức cũng chẳng ích gì, mang đi cổ phần của Cố Niệm sẽ đẩy Đỉnh Thắng rơi vào khủng hoảng, dẫn đến hàng nghìn nhân viên của Đỉnh Thắng phải chịu đau khổ. Lâm Tri Dịch nghĩ đến Cố Niệm, nghĩ đến Quyển Quyển, cậu không cần phải vạch trần những lời dối trá của Lâm Diễn Đức ngay lập tức, cậu phải dùng một cách tốt hơn để khiến Lâm Diễn Đức phải trả giá gấp trăm lần.