Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 34

Lâm Tri Dịch ngã nhào vào trong ngực Chu Hoài Sinh, vì để bảo vệ cho Quyển Quyển trong lòng, Lâm Tri Dịch cũng không né tránh, toàn thân căng thẳng, hai tay ôm chặt lấy nhau không dám buông ra, cậu cứ thế mà ngã xuống.

Cậu quỳ lên gối của Chu Hoài Sinh, trán đập vào ngực Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh khẽ kêu một tiếng, đưa tay đỡ lấy lưng của Lâm Tri Dịch, tránh cho cậu đập lưng vào giường.

Quyển Quyển giật mình tỉnh dậy, mơ mảng mở mắt. Trong bóng tối, bé không nhìn thấy gì cả, nhưng mùi bột giặt của cha và hương pheromone của Lâm Tri Dịch bao bọc lấy bé, bé không cảm thấy sợ hãi chút nào. Cô gật gù trong lòng Lâm Tri Dịch, đặt chân lên đùi của Chu Hoài Sinh, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa, cái miệng nhỏ còn lẩm bẩm bên tai Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch không dám cử động, Chu Hoài Sinh cũng không bật đèn, anh không muốn làm Lâm Tri Dịch khó xử.

Bầu không khí chìm trong sự ngượng ngùng, Lâm Tri Dịch đang cảm thấy buồn phiền thì cậu bỗng nghe thấy Chu Hoài Sinh thì thầm: "Không sao chứ?"

Lâm Tri Dịch cảm thấy lỗ tai mình nóng bừng, nhưng cậu không đáp lại tiếng nào, cậu cẩn thận rút hai tay ra khỏi mông Quyển Quyển, cậu đứng dậy, nhanh chóng mở cửa rồi lẻn ra ngoài.

Chu Hoài Sinh đặt Quyển Quyển lên giường, đắp chăn cho bé, sau đó mang dép và quần áo của Lâm Tri Dịch bước ra khỏi phòng ngủ, Lâm Tri Dịch đang mặc bộ đồ ngủ mà cậu mang theo lần trước, cậu ngồi ở bàn ăn, quay lưng về phía Chu Hoài Sinh. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ nhà bếp, ôm lấy bờ vai của Lâm Tri Dịch, khiến cậu trông còn mảnh mai hơn so với hai năm trước.

Lâm Tri Dịch mắc chứng biếng ăn, Chu Hoài Sinh biết.

Thật ra sau này anh mới biết đến thuật ngữ này từ người bạn cùng giao đồ ăn, anh luôn cho rằng nhà Lâm Tri Dịch khá giả nên cậu được bố mẹ chiều chuộng, dẫm đến kén chọn.

Trong thời gian ngay sau khi nhặt được Lâm Tri Dịch, hai người có vài lần xích mích vì vấn đề ăn uống. Lâm Tri Dịch không muốn ăn, Chu Hoài Sinh cũng không hẳn là nóng nảy, cậu không ăn thì anh cũng mang bát đi. Nhưng cuối cùng Chu Hoài Sinh vẫn luôn nhượng bộ trước, anh sẽ ngồi bên cạnh Lâm Tri Dịch, hỏi đi hỏi lại cậu muốn ăn gì, Lâm Tri Dịch được dỗ dành, chậm rãi chui vào trong ngực anh, đáng thương nói: "Tui hổng ăn được thiệt."

Chu Hoài Sinh không biết phải làm thế nào, anh mày mò nghiên cứu ra một danh sách các món ăn mà Lâm Tri Dịch có thể ăn được, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đó, anh đã làm cho Lâm Tri Dịch tăng ba, bốn ký.

Nhưng tại sao bây giờ cậu lại trở nên gầy đi? Trở về một gia đình giàu có, trở lại cuộc sống bình thường, tại sao khuôn mặt của Lâm Tri Dịch luôn nhợt nhạt, nụ cười cũng ít đi?

Chu Hoài Sinh không hiểu được.

Anh khoác áo khoác lên lưng Lâm Tri Dịch, đặt đôi dép xuống đất, sau đó kéo chiếc ghế đối diện ra và ngồi xuống.

Lâm Tri Dịch quay người đi, trong ánh trăng, Chu Hoài Sinh nhìn thấy ngón tay cậu đang cào ở mép bàn, đây là thói quen của Lâm Tri Dịch khi cậu xấu hổ.

Chu Hoài Sinh nói: "Cậu Lâm, chúng ta nói chuyện được không?"

"Không." Lâm Tri Dịch cứng ngắc trả lời.

"Về Quyển Quyển..."

"Tôi nhất định sẽ đưa Quyển Quyển đi. Nếu anh không để tôi đưa thằng bé đi, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa. Dù sao thì tôi cũng có quyền nuôi con."

Chu Hoài Sinh im lặng một lúc lâu, Lâm Tri Dịch cũng ngừng cào mép bàn, rút tay lại vào trong tay áo ngủ. Chân cậu rất lạnh, lại còn lỡ gác lên thanh ngang của ghế. Chu Hoài Sinh không nói nên lời, anh đi tới chỗ bật lò sưởi, căn phòng khách lạnh lẽo dần trở nên ấm áp, nhưng Lâm Tri Dịch lại trông có vẻ co rúm lại.

"Cậu Lâm, tôi biết bây giờ cậu sẽ không tin những gì tôi nói, tôi cũng không muốn bào chữa cho mình," Chu Hoài Sinh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng đầy mệt mỏi, "Nhưng tôi thực sự không thể rời khỏi Quyển Quyển được, Quyển Quyển là tất cả những gì tôi có."

Lâm Tri Dịch đoán Chu Hoài Sinh sẽ nói câu này: "Anh có thể thường xuyên tới đến thăm thằng bé."

"Cậu Lâm, đây không phải là giải pháp lâu dài. Đến một lúc nào đó cậu cũng sẽ kết hôn, rồi có con... "

Lâm Tri Dịch nói: "Tôi sẽ không kết hôn, không phải vì Quyển Quyển. Tôi không có ý định kết hôn, sinh con. Nếu anh không tin, tôi có thể viết cho anh một bản cam kết."

Chu Hoài Sinh kinh ngạc nhìn cậu.

"Tôi hứa sẽ không kết hôn và sẽ không để Quyển Quyển chịu bất kỳ tổn thương nào. Bây giờ anh có thể yên tâm rồi chưa?"

"Ý tôi không phải vậy." Chu Hoài Sinh cúi đầu hít một hơi thật sâu, như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng, anh nói với Lâm Tri Dịch: "Cậu Lâm, tôi xin lỗi, tôi sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Nếu cậu muốn kiện tụng, tôi chấp nhận."

Lâm Tri Dịch không ngờ Chu Hoài Sinh lại nói như vậy, cậu tức giận đi đến nắm lấy tay áo Chu Hoài Sinh, "Đừng có vượt quá giới hạn, Chu Hoài Sinh. Tôi không truy cứu những chuyện trước đây là đã rất nhân từ với anh rồi, anh có biết những chuyện anh đã làm tệ đến mức nào không? Anh không chỉ khiến tôi mang thai mà còn tước đi quyền nuôi con của tôi!

"Nhưng hôm đó cậu bảo tôi ôm con cút đi." Chu Hoài Sinh buột miệng nói.

"Cái gì?"

Lý trí của Chu Hoài Sinh đã bị cảm xúc bào mòn, nói xong, anh lại hối hận. Anh không có tư cách nói chuyện đúng sai về những chuyện xảy ra trước kia, Lâm Tri Dịch mất trí nhớ, bị thương ở đầu nên dựa dẫm vào anh, tin tưởng anh vô điều kiện, còn học cách bày tỏ tình cảm như trong phim truyền hình. Cậu muốn được ôm, được hôn, đều là vì đang ở trong kỳ phát tình... nhưng đó không phải là Lâm Tri Dịch thật.

Lâm Tri Dịch thật sự đang ngồi trước mặt anh, khuôn mặt lạnh tanh, muốn tranh giành quyền nuôi con với anh.

Lâm Tri Dịch đột nhiên đứng dậy: "Nói rõ cho tôi biết, tôi bảo anh ôm con cút đi là sao?"

Chu Hoài Sinh vẫn im lặng, Lâm Tri Dịch không thể chờ thêm được nữa, cậu tiến lên một bước, đứng cạnh Chu Hoài Sinh, đặt tay xuống bàn, giục anh: "Mau nói rõ đi."

"Tôi cũng không hiểu, hai năm trước cậu bị ngã ở cửa bệnh viện, dẫn đến sinh non, cha cậu không chịu nhận cháu, tôi bế con đến cửa phòng cậu, cậu cũng không thèm nhìn con lấy một lần, chỉ bảo tôi cút đi, còn nói không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa."

"Không thể nào..." Hơi thở của Lâm Tri Dịch trở nên gấp gáp.

"Tôi không biết lúc đó cậu có khôi phục trí nhớ hay không, bởi vì sau khi mang thai thân thể cậu rất yếu, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

"Làm sao tôi có thể nói như vậy? Không thể nào." Lâm Tri Dịch không ngừng lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác, "Không thể nào."

Chu Hoài Sinh tiếp tục nói: "Quyển Quyển bị sinh non, vừa ra khỏi l*иg ấp, cần được bệnh viện theo dõi và điều trị. Tôi lo rằng nếu chần chừ thêm, Quyển Quyển có thể gặp nguy hiểm, nên tôi đành phải rời đi trước. Khi tôi quay lại để tìm cậu, cậu đã được cha cậu chuyển đến bệnh viện khác.