Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 37

Trước khi gặp lại Lâm Tri Dịch, anh luôn cảm thấy mình đã chăm sóc Quyển Quyển rất tốt. Mặc dù cuộc sống có hơi khó khăn, nhưng anh đã cố gắng làm việc cật lực, không để Quyển Quyển phải đói. Nhiều người bạn xung quanh anh đều giống như anh, cố gắng tiết kiệm. Nhưng lúc này, nhìn thấy nụ cười của Quyển Quyển, Chu Hoài Sinh mới chật nhận ra, cuộc sống của mình thực sự khó khăn và khốn khổ.

Quyển Quyển rất nhạy cảm, nhưng một đứa trẻ hai tuổi không nên nhạy cảm như vậy, có lẽ Quyển Quyển sẽ có một cuộc sống tốt hơn, sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn khi ở cùng Lâm Tri Dịch.

Ý nghĩ này thoáng qua, Chu Hoài Sinh không dám nghĩ tiếp nữa, trả lại điều khiển từ xa cho Quyển Quyển, mỉm cười với Quyển Quyển rồi quay lại phòng bếp tiếp tục nấu nướng.

Lâm Tri Dịch nhìn nụ cười trên mặt Chu Hoài Sinh, tâm tình không biết vì sao đột nhiên sa sút, Quyển Quyển ngồi lại trong lòng cậu, Lâm Tri Dịch ôm lấy cậu bé, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh Chu Hoài Sinh vừa quay người đi.

Cậu cảm thấy có một cơn sóng bực tức dâng lên từ tận đáy lòng, không thể giải thích được.

Chu Hoài Sinh làm việc rất khéo léo, chưa đầy nửa tiếng đã chuẩn bị xong ba món một canh đặt lên bàn, cầm đũa và bát nói với Lục Cẩn Thừa đang đi tới: "Chỉ là bữa ăn gia đình bình thường, mong anh không chê."

Lục Cẩn Thừa ngồi xuống, cầm đũa khen ngợi: "Sao vậy được? Nhìn rất ngon."

Lục Cẩn Thừa bình thường hay ăn đồ Tây hơn, nhưng anh vẫn rất kinh ngạc trước tài nấu nướng của Chu Hoài Sinh: "Tay nghề này đủ để trở thành đầu bếp chuyên nghiệp rồi."

Lâm Tri Dịch nghĩ đến công việc của Chu Hoài Sinh ở căn tin của khu dưỡng lão, cậu gắp sườn vào bát Quyển Quyển rồi nói: "Tôi cũng nghĩ anh có thể làm việc trong nhà hàng."

Chu Hoài Sinh vẫn im lặng, một lúc sau mới nói: "Làm việc trong nhà hàng thì không thể mang con theo được, nên tôi thấy việc giao đồ ăn cũng tốt. Mùa đông hơi khó khăn một chút, nhưng may là có thể kiểm soát được thời gian của mình."

Lục Cẩn Thừa liếc nhìn Lâm Tri Dịch, tiếp tục nói với Chu Hoài Sinh: "Trong ấn tượng của tôi, núi Nhạn Mông nằm ở phía bên kia của Nham Bình, cách thành phố Vọng khá xa, chắc phải cách đây hơn nghìn km."

"Đúng vậy."

"Thành phố Vọng giá cả mặt bằng còn khá cao, thật ra nếu trở lại Nham Bình mà nói, áp lực tài chính cũng sẽ không lớn như vậy, sao cậu không nghĩ tới việc quay về?"

"Quyển Quyển sức khỏe kém, trình độ y tế ở quê tôi cũng không cao bằng các thành phố lớn. Tôi không còn cách nào khác ngoài ở lại đây."

"Vậy sao, cũng đúng. Ở thành phố lớn thì cũng có cái lợi từ các thành phố lớn, đặc biệt là về mặt chăm sóc y tế và giáo dục."

"Vâng, phải."

Lâm Tri Dịch nhận ra Chu Hoài Sinh chưa hề ăn một miếng sườn nào, từ lúc Lục Cẩn Thừa hỏi, Chu Hoài Sinh cũng không động đũa trên đĩa mà chỉ ăn cơm không. Lâm Tri Dịch đột nhiên nói: "Tự nhiên tôi thấy món sườn có hơi mặn."

Chu Hoài Sinh lập tức ngẩng đầu, gắp một miếng sườn non nếm thử hai lần: "Mặn sao? Tôi nếm thấy vẫn bình thường mà."

Lục Cẩn Thừa nói thêm: "Không mặn, sườn chua ngọt làm sao có thể mặn được?"

Lâm Tri Dịch nhai mấy cái rồi nói: "Vậy hả, ai biết, có lẽ lúc nãy vị giác có vấn đề, giờ ăn thấy bình thường rồi."

Chu Hoài Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Trước mặt Quyển Quyển, ba người không ai đề cập đến quyền nuôi con, sau bữa tối, Lục Cẩn Thừa đang định rời đi, Lâm Tri Dịch tiễn anh xuống lầu.

"Buổi tối em ở lại chỗ này à?" Lục Cẩn Thừa hỏi.

Lâm Tri Dịch ho hai lần rồi nói: "Không, em chỉ ở lại với Quyển Quyển một lúc rồi về."

"Khi nào em định đưa Quyển Quyển đi?"

"Chờ thêm một lúc nữa, dù sao anh ta đã nuôi đứa nhỏ này hai năm, em không thể cứ thế mang thằng bé đi được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp toàn diện."

Lục Cẩn Thừa mỉm cười nói: "Trông cũng ra dáng lắm."

"Ra dáng gì?"

"Làm ba."

Lâm Tri Dịch lập tức cảm thấy khó chịu: "Đừng chọc em nữa."

"Bây giờ em có suy nghĩ gì về Chu Hoài Sinh?"

Lâm Tri Dịch nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Em không biết."

"Thật sao?" Lục Cẩn Thừa đi đến chỗ đậu xe, "Thật ra hôm nay anh muốn giúp em giành được quyền nuôi con, luật sư cũng đã liên hệ xong xuôi hết rồi. Bây giờ em mới biết tin này, chắc cũng đang cảm thấy rối tung lên. Nhưng chuyện liên quan đến con cái như thế này không thể trì hoãn được. Anh thấy em đang rất rối rắm, nên muốn tới giúp đỡ, nhưng vừa nhìn thấy Chu Hoài Sinh, anh đã hiểu tại sao em lại rối rắm rồi."

"Tại sao?"

"Bởi vì thoạt nhìn cậu ấy không giống người xấu."

Lâm Tri Dịch bối rối, im lặng nhìn bóng người dưới ánh đèn đường.

"Vừa nhìn đã thấy cậu ấy có vẻ là một người lương thiện xuất thân nghèo khó. Dù nhà nghèo nhưng cậu ấy luôn giữ nhà cửa sạch sẽ, ăn nói và cử chỉ rất đúng mực. Quyển Quyển cũng được cậu ấy dạy phải ngoan ngoãn lễ phép, nói thật, anh thực sự không tin rằng cậu ấy có thể làm ra chuyện vi phạm pháp luật đó được, nhưng anh không biết chuyện gì đã xảy ra nên không dám đưa ra kết luận."

"...Chính anh ta đã thừa nhận điều đó."

"Em nên đi xác nhận một chút, em đã điều tra hoàn cảnh gia đình cậu ấy chưa? Sau khi em rơi từ núi Nhạn Mông, cho đến khi được cha em tìm thấy ở cửa bệnh viện, em và Chu Hoài Sinh đã trải qua những gì trong khoảng thời gian dài như vậy? Em nên đi điều tra một chuyến đi, không nên chỉ nghe mỗi lời nói của cậu ấy mà đưa ra quyết định bốc đồng, dù sao cũng có liên quan đến trẻ con."

Lâm Tri Dịch nhìn về phía tầng hai, nơi có đèn sáng.

"Anh cảm thấy em đang phụ thuộc vào cậu ấy, hay nói là, gần gũi với cậu ấy theo bản năng."

"Không thể nào." Lâm Tri Dịch lập tức phản bác.