“Đồ ăn tới rồi.” Hứa Tĩnh liếc nhìn người phục vụ, nhanh chóng đổi đề tài. Không từ chối cũng không tán đồng lời đề nghị đó.
Vệ Giang bất giác nhíu mày, cô tránh né lời đề nghị của anh à, vì sao chứ? Chẳng phải lần đầu gặp mặt, cô đã chủ động bắt chuyện, bảo là muốn làm quen ư! Giờ anh gom hết can đảm tiến một bước, thì cô lại lùi một bước hả?
Bàn ăn hoàn toàn im lặng, chỉ có mỗi tiếng nhai nuốt của hai người.
Hứa Tĩnh tin chắc bản thân đã phá vỡ bầu không khí hoà thuận ban đầu, nên cô phải căng não tìm chủ đề nói chuyện. “Anh kể tôi nghe về khu chung cư đó đi.” Khi đề cập chuyện trọng đại, cô có thể nói mãi không hết. Nhưng nếu tìm chuyện phiếm để tán gẫu, nhất định cô sẽ chẳng nghĩ được cái gì. Có lẽ, cô không thích hợp trong việc tán tỉnh người khác.
Vệ Giang khựng một chút, rồi sốt sắng: “Cô muốn tìm nhà như thế nào?”
Hứa Tĩnh tỏ ra tán thưởng. Cô thích những người không hỏi lý do mua nhà, mà trực tiếp hỏi luôn thích mua nhà thế nào.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hứa Tĩnh lên tiếng: “Hiện tại, tôi định mua một căn khoảng 80 – 100m2, tốt nhất là nằm ở tầng 1 tới tầng 3 thôi. Mẹ tôi lớn tuổi rồi, không có sức leo lên leo xuống đâu. Mua một căn ở tầng thấp, mai mốt còn cho mẹ dưỡng già nữa.”
“Tôi đảo qua chung cư mấy lần rồi, bảo vệ nghiêm thật đấy, xem ra an ninh cũng ổn, sống cũng thấy an tâm.”
“Ngoài ra cũng chả còn yêu cầu nào khác. Tôi không định sinh con, có gần trường hay không cũng không thành vấn đề. À, tốt nhất là hàng xóm phải bận rộn nhé, bận tới mức không rảnh để tụm năm tụm ba ấy.”
Vệ Giang lập tức hiểu ý Hứa Tĩnh, khẽ cười: “Vậy thì cô tìm đúng chỗ rồi, chung cư Trác Kê hoàn toàn phù hợp luôn.”
“Ý anh là sao?” Hứa Tĩnh thắc mắc.
“Theo quan điểm của một người bình thường, thì những ai sống trong chung cư Trác Kê đều có phần kỳ lạ. Có tên ru rú trong nhà, bỏ học cấp 3 để viết truyện trên mạng, mỗi năm kiếm được một triệu tệ; có một cặp vợ chồng ngày trẻ thu nhập cao lắm, giờ thì nghỉ hưu rồi, ở nhà sống bằng tiền tiết kiệm thôi; còn có những người đã kết hôn nhưng không định sinh con; cả những người giống tôi nè, chỉ làm việc tại nhà thôi, nhìn y như dân làm nghề tự do mà bị thất nghiệp ấy. Ngoài ra, theo tôi biết thì hộ mới dọn tới sống nhờ cổ phiếu đấy.”
Trầm ngâm một hồi, Hứa Tĩnh tha thiết nói: “Cơ mà đối với những người như chúng ta, thì đây đúng là thiên đường.”
“Đúng vậy.” Vệ Giang gật đầu hưởng ứng.
Sau đó, anh tiếp tục: “Thay vì mua một căn 80-100m2, tôi nghĩ cô nên mua hai căn 40m2. Nếu nhất định muốn sống độc thân, mà người nhà khó lòng hiểu nổi thì ở riêng là tốt nhất. Đằng nào cũng ở cùng một chung cư, có gì cũng tiện chạy quay chạy lại.”
“Chung cư Trác Kê có bán căn hộ 40m2, một phòng ngủ á?” Hứa Tĩnh hào hứng nhìn Vệ Giang chờ xác nhận lần nữa.
“Có, nhiều mà. Căn tôi ở cũng vậy đấy.” Vệ Giang khẳng định.
“Thế thì chốt, mua liền một căn một phòng ngủ ở chung cư Trác Kê luôn.” Hứa Tĩnh quyết định.
“Anh có biết 1m2 giá bao nhiêu không?” Hứa Tĩnh hỏi tiếp. Thật ra, do ưng ý môi trường sống của chung cư này, nên cô đã quyết nhất định phải mua dù giá có hơi cao, có cắn răng chịu giá cũng phải mua cho bằng được.
“Nhà tốt trong nội thành cũng phải 5000 tệ/m2, còn chung cư Trác Kê có hoàn cảnh đặc biệt nên giá khoảng 4500 tệ/m2.” Vệ Giang bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Hứa Tĩnh bật cười, có lẽ điều hấp dẫn nhất ở chung cư này chính là mức giá ưu đãi đó.
“Giá là 4500 tệ, diện tích thì 40m2, vậy tổng cộng 180000 tệ. Cộng thêm thuế, phí quản lý nhà đất, phí trang trí, tóm lại khoảng 250000 tệ là xong rồi.” Vệ Giang trả lời.
Hứa Tĩnh cũng tính toán đâu ra đấy. Đầu tiên, cô có đủ 100000 tệ tiết kiệm. Nếu mua căn hộ 3 phòng ngủ, rộng 80m2 theo dự kiến thì vừa đủ tiền cọc, còn tiền trang trí thì phải để dành thêm một khoảng thời gian. Đó cũng là lý do cô chưa mua nhà ngay… vì mua mà không có tiền trang trí thì cũng không ở được.
Nhưng nếu đổi sang một căn hộ 40m2 thì khác biệt lớn lắm. Tiền cọc là 20%, tính ra khoảng 36000 tệ, phần còn dư thì nộp thuế, trang trí là ổn. Với khả năng của cô, khoản vay 150000 tệ mua nhà hoàn toàn có thể trả hết trong hai năm. Khi ấy, cứ để dành tiếp là mua được thêm căn nữa thôi.
Hứa Tĩnh có nghĩ tới liệu mình nên mua một lúc hai căn nhà nhỏ hay không, vì sau hai năm tiết kiệm, tiền thì có đấy nhưng biết đâu không có nhà nào bán thì sao. Nhưng suy tính kỹ, cô lập tức gạt bỏ ý định. Dù sao thì tiền tiết kiệm của cô cũng không đủ. Cọc xong hai căn nhà, sẽ chẳng còn tiền trang hoàng nữa. Còn mượn tiền mẹ, hay vay người thân thì cô chưa từng nghĩ tới.
Sau khi suy xét rõ ràng, lòng Hứa Tĩnh hừng hực lửa, cô muốn ký hợp đồng mua nhà ngay tức khắc. Nhưng mà đang là Tết âm lịch nên ai nấy đều về quê cả rồi, văn phòng môi giới bất động sản chắc cũng chẳng mở cửa đâu.
“Cảm ơn thông tin của anh, chầu này tôi đãi.” Hứa Tĩnh vô cùng phấn khích.
Vệ Giang cạn lời, nhìn người đối diện, trong lòng hụt hẫng cực kỳ. Là anh mời người ta ăn, cuối cùng lại để phụ nữ trả tiền, xem anh là kiểu người gì chứ? Bám váy kiếm cơm à? “Đừng giành nữa, cứ chia đôi đi.”
Không ngờ, Hứa Tĩnh vẫn nhất quyết nói quá lên: “Nhưng anh giúp tôi quá nhiều luôn mà…” Dù không rành cách đối nhân xử thế, cô vẫn biết phải đãi khách để bày tỏ lời cảm ơn.
Vệ Giang hờ hững: “Cô ăn cùng tôi cũng là giúp tôi nhiều rồi.”
“… Vậy chia đôi đi.” Hứa Tĩnh vừa nói vừa nhủ thầm, mình kiên trì đòi mời, mà mặt mũi anh ta cứ u ám. Sao vậy ta? Khó hiểu quá.
Sau bữa trưa vui vẻ, Hứa Tĩnh vắt óc nghĩ lời tạm biệt.
Ai mà ngờ, Vệ Giang chợt đứng trước mặt Hứa Tĩnh, nở nụ cười quyến rũ và nhẹ nhàng nói: “Bữa ăn này vui thật đấy, lần sau lại gặp nhau nhé.”
Cơ mà cô có muốn gặp lại anh đâu, tuy anh đã giúp cô kha khá.
Trái tim Hứa Tĩnh hẫng nửa nhịp. Với vẻ mặt trống rỗng, cô thờ ơ trả lời. “Ừm, hẹn gặp lại.” Nói xong, cô xoay người đi như thể hoàn toàn bình tĩnh.
Vệ Giang đứng yên nhìn bóng lưng Hứa Tĩnh rồi nở nụ cười tươi rói, tự nhủ: “Không ngờ vẫn kiềm chế được nha. Như người khác là đã nhào tới rồi.”
“Chết dở! Ban ngày ban mặt mà gặp ma hả trời? Không chui rúc trong nhà mà đứng đây cười toe toét luôn.” Một người bỗng thốt lên.
Vệ Giang nhanh chóng nín cười và hỏi han: “Tới đây chi thế?”
“Tới đây làm chi à?” Bạch Vân lặp lại câu hỏi của Vệ Giang với nét mặt kỳ cục. “Sắp đến hạn xuất bản đấy. Thân là biên tập viên của cậu, tất nhiên tôi tới lấy bản thảo rồi.” Vệ Giang hiện đang đăng truyện tranh dài kỳ trên tạp chí, cứ mỗi tháng thì phải nộp bản thảo cho nhà xuất bản.
Anh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm biên tập viên của mình với ánh mắt dò xét.
Bạch Vân nổi da gà, lùi lại hai bước, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. “Sao nhìn tôi ghê thế?”
Dường như sực nhớ gì đó, mặt mũi anh ta lập tức đen kịt: “Đừng bảo là muốn trì hoãn bản thảo nhé?”
Vệ Giang vẫn im thin thít.
Bạch Vân cho rằng mình đoán đúng, ngay tức khắc trở nên dữ dằn, gầm gừ: “Được quá trời người hâm mộ mà dám kéo dài hạn nộp bản thảo hả? Lương tâm không cắn rứt ư!”
“Tôi sợ Tết âm lịch quá nhiều việc (ăn chơi sa đoạ) nên cố tình tới hối trước mấy ngày. Không ngờ lại như vậy luôn đấy! ”
“Lúc nào cậu cũng nộp bản thảo đúng hạn hết, có cần ai nhắc đâu. Bây giờ lại chưa vẽ xong à, toi đời rồi!” Bạch Vân – chàng trai 25 tuổi – khóc không ra nước mắt, đang tuyệt vọng cùng cực.
Vệ Giang nhìn lên trời. Theo anh biết, có kha khá tác giả sống với phương châm “Không kéo dài hạn nộp bản thảo thì cuộc sống không trọn vẹn”…
“Đừng la lối nữa, bản thảo ở nhà đấy.” Anh vừa nói vừa quay người đi
Ồ? Có bản thảo à?
Bạch Vân vui mừng khôn xiết, lẽo đẽo theo sau Vệ Giang hỏi dò: “Vẽ xong hết rồi? Hay mới xong một phần thôi?”
“Đừng lo, cơ bản vẽ xong cả rồi, đảm bảo chất lượng luôn.” Vệ Giang trả lời.
Nghe vậy, Bạch Vân nhẹ nhõm, lon ton đi theo lấy bản thảo. Đến độ anh ta đã quên mất nụ cười toe toét của Vệ Giang.
Đôi lời của tác giả:
Mẩu đối thoại nhỏ miễn trách nhiệm:
Hứa Tĩnh (cười cợt): Chả phải đang tẩy não sao? Có ai giống ai đâu chứ
Vương Phong (tự dưng ớn lạnh, nổi da gà)
____________________
Mấy hôm trước, có một cô nàng chưa chồng vừa kể với tôi là em ấy mới mua được một căn hộ một phòng ngủ khoảng 30-40m2, tính cả phần trang trí tốn hết 300000 tệ.
Nỗi lòng tác giả: Còn khoe nữa, có tin ngày mai khỏi thấy mặt trời luôn không? Đúng là vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị mà!
____________________
Nói chuyện ngoài lề một tẹo. Viết lách chỉ là sở thích nên tôi không muốn mình quá mệt mỏi.
Hồi trước viết tận 3000 chữ hơn, kết quả vừa đau khuỷu tay vừa đau ngón cái ==! Nghĩ lại mới thấy đâu cần làm vậy chứ.
Sắp tới, mỗi ngày tôi chỉ đăng khoảng 2000-3000 từ thôi, nếu ai thấy ít thì gom lại vài ngày hãy đọc nhé.
Tôi từng nghĩ mình là một người phụ nữ mạnh mẽ, ai ngờ sau nửa năm mới biết bản thân quá mong manh, dễ vỡ… tan nát cõi lòng.jpg