Nam Nữ Độc Thân

Chương 14: Mùa xuân tuổi 25 (5)

Tết này, dì hai bận ở bệnh viện chăm con gái nên buổi họp mặt gia đình được tổ chức hằng năm phải huỷ bỏ. Sẵn dịp công ty cho nghỉ Tết, Hứa Tĩnh lấy cớ “Ra ngoài dạo chơi”, để giấu mẹ đi xem nhà.

Thay vì tìm người môi giới bất động sản, trước mắt cô đã lên mạng tìm hiểu tình hình các khu chung cư. Nếu giao thông thuận lợi, tiện ích xung quanh cũng không tồi thì cô sẽ tới đó dạo thử một vòng. Chờ khi nào nắm bắt rõ ràng rồi, lúc đó mới liên hệ bên môi giới nhà đất để đi xem nhà.

Hôm nay, Hứa Tĩnh đến xem xét một vòng chung cư Trác Kê. Nhận thấy môi trường xung quanh khá tốt, ở ngay trung tâm thành phố, đối diện còn có siêu thị lớn, trung tâm mua sắm và nhà thuốc, ngoài ra còn có hẳn một phố ẩm thực ở gần đó. Nhưng giao thông không tiện lắm, phải đi bộ mất 15 phút mới ra tới trạm xe.

Hứa Tĩnh toan đóng giả làm người sống trong chung cư Trác Kê để vào bên trong xem thử, ai ngờ vừa tới cổng đã bị chặn lại.

Bảo vệ là một người đàn ông cao lớn, đang đứng ngay cổng to tiếng: “Có thẻ mới được vào.”

An ninh nghiêm ngặt thật.

“À vâng.” Hứa Tĩnh vừa đáp vừa trở ra, dường như từ bỏ ý định của mình. Nhưng sự thật là cô chưa bỏ cuộc đâu, mà đang tìm cách khác để lẻn vào trong thăm thú một chút.

Điện thoại trong túi chợt đổ chuông. Hứa Tĩnh lấy máy ra nghe: “A lô?”

“Từ sau lần gặp mặt trước, mãi không thấy cô liên lạc gì, rốt cuộc cô có muốn gặp tôi không vậy?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khe khẽ của một người đàn ông.

“Ai vậy? Gọi nhầm số à?” Hứa Tĩnh không tài nào hiểu nổi, cô đâu có quen biết gì giọng nói của người ở đầu dây bên kia đâu.

“… Tôi là Vệ Giang.” Sau một khoảng lặng đáng ngờ, chàng trai đó cũng khai báo họ tên.

Vệ Giang? Vệ Giang nào cơ? Hứa Tĩnh toan hỏi, nhưng khi vừa mở miệng đã sực nhớ, cô lập tức câm lặng.

“Nhớ rồi hả?” Vệ Giang hỏi.

“…” Hứa Tĩnh im như thóc. Cô không biết phải trả lời thế nào, sau khi trao đổi số điện thoại, cô liền thấy hối hận vì cảm thấy bản thân khó lòng kiên định trước cái đẹp, e là không giữ nổi chủ nghĩa độc thân, do đó cô đã xoá số của anh nên mới không biết người gọi tới là Vệ Giang.

“Nhớ chứ sao không, người chung chí hướng cả mà.” Hứa Tĩnh hít sâu một hơi, tỏ vẻ bình tĩnh và trả lời: “Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá nên nhất thời không nhớ ra. À phải, sao anh lại có thời gian gọi cho tôi thế?”

“Chẳng phải cô chủ động tới tìm tôi ư?” Vệ Giang khẽ cười, hỏi ngược lại.

Hứa Tĩnh khó hiểu, ngờ vực thắc mắc: “Anh không nhận nhầm người chứ hả? Tôi đang đi xem nhà mà.” Làm gì rảnh rỗi tới tìm anh đâu. Nếu không phải anh gọi tới, thì cô đã sớm quên mất người này rồi.

Đột nhiên, vai phải của Hứa Tĩnh bị ai đó vỗ nhẹ. Cô xoay lại, nhìn thấy người đứng sau lưng thì lập tức sững sờ.

“Không sai đâu ha?” Vệ Giang vừa nói vừa cúp máy. Tay trái anh cầm điện thoại, còn tay phải thì xách một túi đồ ăn vặt, có vẻ như anh vừa đi mua sắm.

Biểu cảm Hứa Tĩnh đông cứng. Cô nhìn chung cư Trác Kê, rồi nhìn sang Vệ Giang và ngập ngừng hỏi: “Anh sống ở đây à?”

“Ừ.” Vệ Giang trả lời.

“Trùng hợp ghê.” Hứa Tĩnh nhanh chóng bình tâm giải thích: “Tôi tiết kiệm đủ tiền trả góp đợt đầu nên định mua một căn hộ, và đang đi xem thử xung quanh. Khu chung cư này nhìn cũng khá tốt.”

Trùng hợp à? Hay là “Trùng hợp” một cách cố ý đây?

Vệ Giang cúi xuống, ánh mắt chợt loé sáng liền biến mất, sau đó ngẩng đầu lên với nét mặt bình thường: “Cô ăn chưa?”

“Vẫn chưa. Sáng giờ đi hết hai khu chung cư nên tôi không có thời gian ăn nữa.” Hứa Tĩnh nhủ thầm, anh ta định mời mình đi ăn à?

“Cùng đi ăn lẩu không? Tôi mời.” Vệ Giang lên tiếng.

“Ngại quá, chiều nay tôi còn công chuyện, để hôm khác nhé.” Hứa Tĩnh từ chối khéo và định rời đi.

Kết quả, sau lưng truyền tới một câu: “Cô không muốn hỏi tôi trải nghiệm sống trong chung cư này hả?”

Hứa Tĩnh dừng chân. Có nhiều thứ nếu chỉ nhìn sẽ không thể nào biết được, chẳng hạn như sống trong chung cư đó có thoải mái không, hay tính nết của hàng xóm ra sao. Nếu có người sống ở đây chịu nói cô nghe, rõ ràng tốt hơn chỉ xem xét bên ngoài mà. Suy cho cùng, muốn mua nhà thì dễ, chứ mua nhầm rồi muốn bán thì rắc rối lắm.

Vừa xoay người lại, Hứa Tĩnh vừa nghiêm túc: “Ăn lẩu chung thì được thôi, nhưng lúc tính tiền phải chia đều đó. Hơn nữa, nói trước nhé lâu rồi tôi mới đi ăn cùng người khác đấy.” Nên nếu có chán ngắt hay gì cũng không phải tại cô.

Vệ Giang nhìn chằm chằm Hứa Tĩnh, thản nhiên nói: “Không sao, chẳng qua tôi muốn ăn lẩu nên mong sẽ có bạn đi cùng thôi. Quán đó ngon lắm, nhưng phần ăn nào cũng khủng quá, gọi nhiều thì lãng phí.”

Hứa Tĩnh gật gù đồng cảm. “Tôi hiểu mà.” Thế giới quá nhẫn tâm với những kẻ độc thân. Hứa Tĩnh đã nhiều lần hỏi chủ quán vì sao không bán những phần ăn cỡ nhỏ. Vậy nên, khi đi ăn một mình, Hứa Tĩnh chỉ có thể ăn buffet.

“… Đi thôi.” Vệ Giang cúi đầu, đi trước dẫn đường, trong lòng hình như hơi gợn sóng.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên anh rủ người khác đi ăn chung nhưng không bị đánh giá gì. Cô chỉ nói ba chữ “Tôi hiểu mà.”

***

Ngồi trong quán lẩu, Vệ Giang nghiêm túc lật từng trang thực đơn.

Hứa Tĩnh chăm chú nhìn bàn tay của Vệ Giang, trong lòng thầm thở dài. Người đâu mà đẹp trai, bàn tay cũng y như tượng tạc, đẹp quá trời đẹp, ăn đứt mọi người luôn, làm sao người ta chịu nổi chứ?

“Cô có ăn cay không?” Vệ Giang thình lình lên tiếng.

“Không ăn, tôi muốn thưởng thức nước lẩu.” Hứa Tĩnh nhìn sang chỗ khác, bình tĩnh trả lời, không có vẻ hoảng loạn gì. Nhìn hệt như cô không bị sắc đẹp mê hoặc chút nào, còn nhìn trực diện nữa chứ!

“Có kiêng cữ gì không?”

“Tôi không kén ăn, anh cứ chọn món mình thích đi.”

Vệ Giang gọi phục vụ, gọi mấy món mình muốn ăn, sau đó đưa thực đơn cho Hứa Tĩnh. “Tôi toàn gọi món mình thích, cô coi thử xem có muốn ăn gì không.”

Hứa Tĩnh lật thực đơn, ngạc nhiên khi khẩu vị của cả hai khá tương đồng, món cô muốn ăn cơ bản đã gọi đủ rồi. Vì vậy, cô chỉ gọi thêm ba xiên mực nướng, sau đó trả thực đơn cho nhân viên phục vụ. “Khi nào ăn hết, bọn tôi sẽ gọi thêm.”

“Hên là hôm nay có cô ở đây, ăn lẩu một mình phiền quá.” Vệ Giang mỉm cười, cảm ơn.

“Chỉ gọi được mỗi hai, ba món, thế mà ăn chả hết luôn. Đáng nói nhất là một nồi lẩu cũng mất hết 38 tệ rồi.” Hứa Tĩnh tiếp lời.

Cô ấy thấu hiểu thật này. Vệ Giang nhấp một ngụm trà, đầu óc mông lung, ý định ban đầu cũng dao động.

“Xưa giờ đi đâu ăn một mình, tôi cũng thấy không thoải mái, cảm giác ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt kì dị ấy.” Đυ.ng trúng chuyện đau lòng, Hứa Tĩnh buồn rầu lên tiếng. “Sau này, tôi quen đi ăn buffet một mình nên không để ý nữa. Một mình đi ăn, một mình đi xem phim, một mình dạo phố…”

Vệ Giang đột ngột nói: “Mai mốt tôi đi cùng cô!”

“…” Hứa Tĩnh ngẩn người, theo phản xạ thắc mắc: “Hả?”

Vệ Giang nghiêm túc trả lời: “Nếu tôi cần ai đi chung, tôi sẽ gọi cô, ngược lại nếu cô cần người đi cùng thì cứ gọi tôi. Người độc thân không cần yêu đương, nhưng có thể tìm bạn bè giúp đỡ mà.”

Hứa Tĩnh mím môi, nghĩ thầm, thực ra cô định nói, một mình đi ăn, một mình đi xem phim, một mình dạo phố rất tự do, thoải mái… Nhưng mà bây giờ nói ra không phải quá trễ rồi à…

Đôi lời của tác giả:

Bởi mới nói, một nồi lẩu nho nhỏ tốt mà ha (mỉm cười)

————————

Mẩu đối thoại nhỏ miễn trách nhiệm thứ nhất:

Vệ Giang (nghi ngờ): Em sợ anh à?

Hứa Tĩnh (lơ đãng): Em sợ mình không kiềm chế nổi, mà giở trò với anh…

————————

Mẩu đối thoại nhỏ miễn trách nhiệm thứ hai:

Vệ Giang (khó chịu): Độc thân có một chuyện không tốt lắm, nhiều món ngon không thể đi ăn được, dễ gây lãng phí.

Hứa Tĩnh (chân thành gợi ý): Đi ăn buffet đi.

Vệ Giang (thở dài): Anh từng do dự, liệu có nên chấm dứt cuộc sống độc thân để có người đi ăn cùng hay không.

Hứa Tĩnh: …