Ngày đầu đi làm sau kì nghỉ Tết, phòng nhân sự đã thông báo tiền lương chính thức của lập trình viên tổng cộng 15 tháng và không còn thưởng giữa năm nữa.
Vì đã dự đoán trước đó nên Hứa Tĩnh không ngạc nhiên gì.
Chờ người bên phòng nhân sự đi rồi, Triệu Tiểu Huyên chầm chậm tới chỗ Hứa Tĩnh, khẽ lên tiếng với tâm trạng thấp thỏm: “Chị sai rồi. Không phải tăng việc không tăng lương, mà là trả tiền ít với lượng công việc vừa đủ.”
Hứa Tĩnh mỉm cười an ủi: “Dạo này thị trường kinh tế trì trệ, cuộc sống của ai cũng chật vật cả mà.”
“Công ty người ta không kiếm được tiền, nên mới cắt giảm chi tiêu, rơi vào khốn cảnh, còn công ty chúng ta lời nhiều mà không liên quan gì nhân viên ư, có thể so sánh với nhau sao?” Triệu Tiểu Huyên chua chát nói.
“Tết này là cái Tết thảm nhất luôn. Năm ngoái tiền thưởng cuối năm được tới ba tháng lương, cộng lương tháng giêng thì thành bốn tháng, muốn mua gì thì mua, đâu cần đắn đo. Còn năm nay thì sao? Mỗi lần chi gì cũng phải vắt óc tính toán. Khổ nhất là được nghỉ vài hôm lại chẳng có tiền đưa con trai đi du lịch, càng nghĩ càng chạnh lòng.”
“Hết Tết năm rồi, dù xài bao nhiêu vẫn còn dư tiền. Nhưng năm nay ư? Haha, chị chưa trả hết nợ thẻ tín dụng nữa, lại thêm một cái thẻ mới, không biết phải làm gì bây giờ.”
“Ngày nào cũng cắm mặt tăng ca tới khuya chỉ vì chuyện thu không đủ chi à! Chị quan ngại cuộc sống này thật đó.”
Hứa Tĩnh bất lực, trong lòng thầm nhủ, không phải do thu nhập mà do thói tiêu tiền cơ. Với cách tiêu pha của Triệu Tiểu Huyên, nếu làm nghề khác có khi đã tán gia bại sản lâu lắm rồi. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, cô quyết định mặc kệ lời phàn nàn từ Triệu Tiểu Huyên mà nhắc sang chuyện khác: “Sáng nay em thấy một bài đăng, nói là nhân viên IT sống nhờ công nghệ. Mười năm đầu là giai đoạn học hỏi, không cần quan tâm mức lương hay khoản tiết kiệm thế nào, đằng nào khi đạt được trình độ nhất định thì sang năm thứ 11, tiền lương chắc chắn tăng vọt thôi.”
Triệu Tiểu Huyên tưởng Hứa Tĩnh đang nói lời an ủi, toan lên tiếng liền nghe Hứa Tĩnh tiếp tục: “Nhưng bước sang năm thứ 11, thì người đăng bài đã bị ông chủ đuổi việc rồi. Ba mươi mấy tuổi đầu đâu có dễ tìm được chỗ làm khác. Anh ta đăng bài than thở, nói đời mình còn đắng hơn cả canh gà hầm khổ qua.”
“…” Triệu Tiểu Huyên mở miệng nhưng chưa kịp thốt nên lời. Đúng là một ngụm canh gà độc đến độ đỡ không nổi.
Hứa Tĩnh nhún vai: “Nói chung thì vẫn phải dựa vào bản thân thôi. Ngày thường để dành nhiều một chút thì tới khi có chuyện mới có cái mà dùng.”
Nếu có tiền tiết kiệm, có thể buôn bán nho nhỏ khi bị đuổi việc; nếu đã mua đứt một căn nhà thì không cần lo lắng nơi ăn chốn ở và khoản vay hàng tháng. Lúc trẻ thì thoải mái tiêu tiền lương, dường như là ném tiền qua cửa sổ ấy, nhưng lỡ xảy ra vấn đề mà không có tiền thì chẳng thể làm gì được.
Triệu Tiểu Huyên cạn lời lâu thật lâu, rồi nghiến răng nghiến lợi: “Ác quá đi.”
Cô ấy là hình mẫu tiêu biểu cho suy nghĩ kiếm đồng nào, xào đồng nấy, không thèm để tâm chuyện dành dụm. Vì cô ấy nghĩ chỉ cần mình còn sức kiếm tiền, thì dù có tiêu xài vẫn hoàn toàn kiếm lại được.
Nhưng nghe Hứa Tĩnh nói vậy, Triệu Tiểu Huyên hơi áy náy. Bây giờ còn trẻ, còn khoẻ nên còn sức kiếm tiền là đúng. Nhưng mười năm nữa thì sao? Hai mươi năm nữa thì sao? Hơn nữa, khác với Hứa Tĩnh, cô còn gia đình, con cái phải lo, còn nhiều thứ phải chi tiêu, dù tiết kiệm thì một tháng cũng chẳng dư được bao nhiêu.
Càng nghĩ càng sợ.
“Chị còn việc phải làm nên đi trước nha.” Triệu Tiểu Huyên cắm đầu bỏ chạy.
Hứa Tĩnh nhún vai, lẩm bẩm: “Nói thật thôi mà.” Kiếm nhiều cỡ nào mà không biết chi tiêu thì thể nào cũng lâm vào khốn cảnh.
***
Mùng mười tháng giêng âm lịch.
Lúc Hứa Tĩnh tan làm, cô thấy mẹ mình đang lo lắng, đi đi lại lại trong nhà.
“Sao vậy ạ?” Hứa Tĩnh thản nhiên hỏi.
“Con Ninh mất tích rồi!” Vương Phong sa sầm mặt mũi.
Hứa Tĩnh thoáng động đậy, từ từ đặt túi xuống, hỏi dò: “Sao chị họ mất tích được ạ? Vừa sinh mổ xong, chẳng phải đang còn nằm viện ư? Sao bây giờ lại không tìm thấy chứ?” Trong số các họ hàng, nhà cô chỉ thân với mỗi gia đình dì hai, đôi bên cũng ở gần nhau nên dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ qua lại cả.
“Từ mùng sáu đã được xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi.” Vương Phong nhíu mày, bực bội: “Sáng nay, dì của con khuyên nó đi xem mắt thì cả hai đã cãi vã một chập. Đã thế dì con tức quá nên nói nếu con Ninh không đi thì hai mẹ con từ mặt nhau, do đó con bé buộc phải đi xem mắt.”
“Kết quả, vừa xem mắt xong, Ninh nó về nhà dọn hành lý, ôm theo con gái mới sinh và đi biệt. Nó chỉ nhắn với dì con là cứ coi như chưa từng có đứa con này đi.”
“Vừa thấy tin nhắn, dì con đã vội về nhà mà phòng ngủ chẳng có bóng người nào. Sau đó cũng gọi cho con Ninh tận mấy cuộc nhưng không ai nghe máy nên sắp phát điên rồi kìa!”
“…” Hứa Tĩnh sững sờ, không nói nên lời: “Chị họ sinh con chưa được nửa tháng, mà dì hai đã ép đi xem mắt á?” Đây là loại chuyện mà người ta có thể làm sao? Hơn nữa còn là mẹ ruột làm ra cơ? Chị họ thế mà phải phí tiền điện thoại để gửi tin nhắn thông báo ư!
“Ép buộc gì hả? Sao con có thể nói kiểu đó chứ.” Vương Phong hờn dỗi: “Chẳng qua là gặp mặt trò chuyện thôi mà.”
Hứa Tĩnh nói thẳng: “Dạ con nói trước nhé, mẹ đừng bao giờ bắt chước dì hai nha. Nếu mẹ cũng làm y hệt vậy, con cam đoan mình sẽ giống như chị họ đấy, thu xếp hành lý đâu ra đó rồi bỏ trốn luôn.”
Vương Phong: “…”
Cháu gái chưa tìm thấy, giờ tới con gái cũng nói với mình chuyện muốn bỏ trốn à. Bọn trẻ thời nay bị làm sao ấy?
Vương Phong từ tốn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Con biết bé Ninh đang ở đâu sao? Con bé ôm theo đứa nhỏ chưa đầy tháng, lang thang ngoài đường đâu có tốt đẹp gì. Hay là con gọi kêu nó về nhà rồi mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc. Thực lòng thì dì con cũng hối hận mà. Cứ nói chuyện đàng hoàng thì sẽ hiểu nhau thôi.”
Hứa Tĩnh nhìn mẹ mình, nhắc nhở: “Này là chuyện nhà dì hai mà. Chúng ta ở ngoài quan sát là được, mẹ đừng có xen vào làm chi.”
“Đâu có được?!” Vương Phong toan mở lời đã bị cắt ngang một cách không thương tiếc.
Hứa Tĩnh nói năng thấu tình đạt lý: “Chị họ bỏ đi không chừng là vì trầm cảm sau sinh. Con kêu chị ấy về, lỡ như chị ấy nghĩ quẩn gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”
“Chắc không tới mức đó đâu…” Vương Phong không tin, muốn biện hộ thay Vương Hoa: “Mới gặp vài người lạ thôi, không lẽ bé Ninh nghĩ quẩn được à? Con nói quá rồi đó.”
“Đầu tiên, dì hai đẩy chị họ xuống hố lửa. Khó khăn lắm chị ấy mới thoát ra được, thì dì đã nóng lòng đẩy thêm cái nữa.” Hứa Tĩnh mỉa mai, cố gắng nén giận, rồi lạnh nhạt buông lời: “Chẳng lẽ dì hai cần sốt ruột tới vậy ư, đổi lại là người khác, nhất định cũng thấy ớn hết cả người thôi.”
Vương Phong định nói thêm gì đó, Hứa Tĩnh đã ẩn ý tiếp lời: “Hiện tại chị họ không thể lựa chọn mình sẽ sống thế nào, nhưng có thể quyết định sống hay chết mà. Ngay cả làm cha làm mẹ, cũng đâu thể kiểm soát được mọi thứ của con mình chứ.”
Dứt câu, mặc kệ vẻ kinh ngạc và hoảng sợ của Vương Phong, Hứa Tĩnh quay về phòng mình.