Chương 5:
Tuyết Ly đã hoàn toàn chết lặng, hắn quấn lấy cô nguyên một buổi sáng, bọn họ "làm" đủ loại tư thế ở trên ghế sô pha, đã thế đến giờ cơm trưa hắn cũng không chịu buông tha cho cô. Đông Phương Hạo Hiên bắt cô phải "ngậm" lấy côn ŧᏂịŧ của hắn trong lúc ăn cơm, bụng vốn đã căng trướng bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoa huyệt lại nuốt thêm côn ŧᏂịŧ của hắn, Tuyết Ly quả thật "no" đến mức không tài nào nuốt nổi cơm. Hắn thấy cô không ăn, bèn để cô tì tay vào bàn ăn, còn bản thân thì không ngừng ra ra vào vào, cuối cùng bắn từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào sâu bên trong tử ©υиɠ của cô.
Sau đó, Tuyết Ly kêu bụng trướng, muốn hắn rút ra, Đông Phương Hạo Hiên bèn bế cô tới phòng tắm. Tất nhiên, trong lúc tắm, bọn họ lại làm không biết bao nhiêu lần, đến khi Tuyết Ly hoàn toàn rã rời, hắn mới chịu buông tha cho cô, rửa sạch cho cô lần cuối rồi đặt cô lên trên giường, sau đó tới thư phòng để làm việc.
Nhìn lên trần nhà, Tuyết Ly khóc không ra nước mắt, tự do này phải trả một cái giá quá đắt, cả người cô chỗ nào cũng đau.
Đúng là đồ cầm thú!
Tuyết Ly ấm ức chìm vào giấc ngủ.
Còn lúc này, con cầm thú nào đó đang vô cùng thỏa mãn xử lý công việc ở công ty.
Sau khi xử lý xong toàn bộ công việc tồn đọng của buổi sáng, hắn không khỏi suy nghĩ những lời Tuyết Ly nói vừa rồi.
Nói thật, hắn không muốn để cô ra ngoài, để cho những kẻ khác nhìn thấy cô. Bởi vì chỉ cần trông thấy những ánh mắt dơ bẩn của đám đàn ông bên ngoài nhìn về phía cô, hắn sẽ không nhịn được mà nổi điên, muốn gϊếŧ chết đám đàn ông đó!
Nhưng... khi cô nhắc tới từ "chết", Đông Phương Hạo Hiên từ trước đến nay chưa từng sợ hãi điều gì lại đột nhiên cảm thấy lo sợ bất an. Mà nỗi sợ này lại phát ra từ sâu bên trong linh hồn của hắn, hắn cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng hắn biết, nếu hắn không đồng ý, rất có thể sẽ giống như những gì cô nói...
Nếu cô chết... hắn thật sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì...
Thôi...
Cô thích là được, cũng chỉ là tăng thêm số lượng bảo tiêu, tránh cho mấy kẻ không có mắt động chạm tới cô.
----
Sáng ngày hôm sau, cuối cùng Tuyết Ly cũng đạt được ước nguyện là tới trường.
Chẳng qua quá trình để đạt được thành công này cũng không dễ dàng gì cho cam.
Cô ngồi trên xe ô tô, xoa xoa phần eo lưng nhức mỏi, khóc không ra nước mắt.
Tự do lúc nào cũng phải đánh đổi bằng xương máu!
Lại nhìn người đàn ông đang làm việc bằng laptop bên cạnh, tinh thần của hắn vô cùng tốt, không có một chút mệt mỏi nào!
Tại sao người với người lại khác biệt như vậy! Hơn nữa người dùng lực là hắn, mà cô chỉ có nằm hưởng thụ!
"Sao vậy?"
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, người đàn ông bên cạnh bèn ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi.
"Không có gì, chỉ là anh có thể dừng xe trước cổng trường 100 hay 50m gì đó không, tôi có thể đi bộ vào."
Tuyết Ly nhìn Đông Phương Hạo Hiên với vẻ chờ mong, cô cũng không muốn mình nổi bật như vậy – ngồi trên xe của đại lão – người cầm quyền nhà Đông Phương tới trường.
"Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn."
Tuyết Ly lập tức ngồi im thin thít.
Không được thì thôi, có cần phải căng thẳng vậy không?
Đông Phương Hạo Hiên nhìn bộ dáng co rúm của cô, trong lòng không khỏi bật cười.
Cô tưởng hắn không biết cô đang là đang thử xem giới hạn của hắn đến đâu sao?
Chẳng mấy chốc xe đã lái tới trước cửa trường quý tộc Thánh Viễn, Tuyết Ly đang định mở cửa bước xuống thì người nọ đột nhiên kéo lấy tay cô, môi chạm lên môi...
Đến lúc Tuyết Ly hoàn toàn thở không nổi, hắn mới chịu buông tha cho cô, đồng thời bỏ lại một câu:
"Ở trường nhớ phải ngoan ngoãn."
Ngoan ngoãn cái đầu anh! Tuyết Ly vội vàng mở cửa bước xuống xe, cô hoàn toàn bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên và lời bàn tán của mấy học sinh đang đứng gần đó, trực tiếp đi thẳng vào lớp.
"Nghe đồn tại buổi tiệc đính hôn, Đông Phương Thành Diễn đã bỏ cô ta lại để đi theo Bạch Tiểu Hoa."
"Xuỵt, nói nhỏ thôi, tớ nghe ba tớ nói bây giờ vị hôn phu của cô ta chính là người cầm quyền nhà Đông Phương đó."
"Đúng đúng, tớ cũng nghe mẹ tớ nói vậy, cô ta may mắn thật."
"May mắn gì chứ, ai biết đó có phải là chiêu trò của Nam Cung Tuyết Ly không?"
Tiếng bàn tán vang lên không ngừng, nhưng lúc Tuyết Ly bước vào, tất cả đều im bặt, không ai dám hé răng nửa lời.
Ở ngoài cửa Tuyết Ly đã nghe được toàn bộ, nhưng cô cũng chẳng để tâm cho lắm.
Mấy lời bàn tán thôi, cũng chả ảnh hưởng gì đến cô.
Ngồi xuống ghế, Tuyết Ly bắt đầu suy nghĩ kế hoạch cho tương lai...
Bước đầu đạt được tự do, nhưng đây đã là giới hạn của đại lão, nếu cô vẫn không biết điều, e rằng chút tự do này cũng chẳng còn.
Phải làm sao bây giờ?
Sau khi học xong thì sao? Tất nhiên là đi làm, nhưng trình độ học tập hiện giờ của cô... quả thật là thảm không nỡ nhìn. Đại lão chắc chắn sẽ không để cô ra ngoài làm hắn mất mặt xấu hổ.
Nhưng nếu ngược lại thì sao?
Được! Phấn đấu từ chỗ nãy đi!
Ngay lúc Tuyết Ly đang suy nghĩ, đột nhiên cửa lớp bị người đẩy ra, người chạy vào không ai khác chính là cô bé lọ lem Bạch Tiểu Hoa, hơn nữa cô ta còn đang chạy thẳng về phía cô.
Có biến!
Các học sinh trong lớp đồng loạt xem trò vui nhìn về phía Tuyết Ly.
Chỉ thấy Bạch Tiểu Hoa đứng trước mặt cô, thút tha thút thít nói:
"Tuyết Ly, tớ xin cậu, tất cả là lỗi của tớ, xin cậu hãy nhằm vào tớ thôi, bỏ qua cho Diễn đi... Diễn cũng không muốn làm như vậy đâu, bọn tớ chỉ là yêu nhau thật lòng..."
Hỏi chấm, chấm hỏi?
Cô ta làm trò khùng điên gì vậy?
"Bạch tiểu thư, hình như cô hiểu lầm chuyện gì thì phải? Ngày hôm qua là Đông Phương Thành Diễn chủ động rời khỏi buổi tiệc đính hôn, mà nguyên nhân của việc này, chắc cô là người biết rõ nhất chứ nhỉ? Và xin cô nhớ cho rõ – ngày hôm qua tôi là người bị bỏ lại, trở thành trò cười của buổi tiệc! Tôi mới là nạn nhân của các người, bây giờ cô lại đến đây xin tôi bỏ qua cho Đông Phương Thành Diễn? Cô có nhầm không vậy, bối phận như nhau, gia tộc như nhau, thì tôi làm được gì cậu ta? Còn nữa, hai người yêu nhau thế nào tôi không quan tâm, nhưng chuyện đính hôn là do trưởng bối định đoạt, hai người đến trước mặt trưởng bối mà thể hiện tình cảm của hai người đi! Đừng có thể hiện ở đây, tôi buồn nôn lắm!"
Không chỉ Bạch Tiểu Hoa mà tất cả những người đang có mặt trong lớp đều kinh ngạc không thôi.
Không phải bình thường Nam Cung Tuyết Ly đều im lặng sao? Dù Đông Phương Thành Diễn hay Bạch Tiểu Hoa có làm gì thì cô cũng không hề phản kháng, im lặng chịu trận. Hay là do có Đông Phương Hạo Hiên chống lưng?
Lúc này Bạch Tiểu Hoa quả thật không biết phải làm gì. Bình thường lúc cô ta tỏ vẻ đáng thương, đổ toàn bộ tội lỗi lên trên đầu Nam Cung Tuyết Ly, cô cũng không hề hé răng nửa lời. Vì thế hôm nay cô ta đến đây một phần là vì muốn tìm hiểu tình cảnh của Đông Phương Thành Diễn hiện giờ - ngày hôm trước sau khi bọn họ bỏ trốn khỏi buổi tiệc đính hôn, hai người thủ thỉ với nhau một lúc thì hắn phải về nhà để xử lý những chuyện phiền toái do mình gây ra, kể từ lúc đó cô ta cũng không liên lạc được với Đông Phương Thành Diễn nữa. Bạch Tiểu Hoa cảm thấy rất lo lắng, không biết hắn đã xảy ra chuyện gì. Còn phần còn lại, cô ta muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu Nam Cung Tuyết Ly giống như những lần trước – ám chỉ cho mọi người biết là do Nam Cung Tuyết Ly chia rẽ hai người bọn họ, Đông Phương Thành Diễn không có lỗi, hắn chỉ là muốn bảo vệ tình yêu của mình.
Nhưng ai ngờ Nam Cung Tuyết Ly không giống mấy lần trước, lại trực tiếp phản công...
Chẳng qua Bạch Tiểu Hoa cũng quá ngây thơ rồi, ở trong giới thượng lưu này, có ai là kẻ ngốc đâu chứ.
Việc Nam Cung Tuyết Ly bị bỏ rơi đúng là một trò cười, nhưng đa phần người trong giới đều cảm thấy Đông Phương Thành Diễn làm vậy là rất ngu ngốc. Thành viên mấy gia tộc lớn như bọn họ đều phân chia rất rạch ròi về vấn đề vợ chính thức và tình nhân – cho dù có yêu sâu đậm đến mức nào, nhưng nếu không đem lại lợi ích cho gia tộc thì chỉ có thể làʍ t̠ìиɦ nhân mà thôi, đó đã là luật bất thành văn ở trong giới.
Và những người đó ít nhiều đều không ưa những người ở tầng lớp dưới, hơn nữa Bạch Tiểu Hoa còn chủ động đến tìm "chính thất" diễu võ dương oai, tỏ vẻ bản thân vô tội vì tình yêu này kia. Ha, tình yêu sao? Ở trong giới thượng lưu, nó không đáng một đồng, chỉ có lợi ích mới là tuyệt đối (tất nhiên trừ vị đại lão nào đó ra). Thế nên có thể nói, những việc mà cô ta làm vừa rồi không khác gì là đang diễn hề cả.
Đúng lúc này thầy giáo bước vào lớp.
"Các em về chỗ ngồi đi, vào lớp rồi."
"Còn em kia, em ở lớp nào, không mau về lớp đi, đừng cản trở lớp khác học tập!"
Bị thầy giáo nhắc nhở, Bạch Tiểu Hoa chỉ có thể xấu hổ chạy vội ra ngoài cửa.