Xuyên Nhanh: Bảo Bối Trong Lòng Đại Lão

Chương 4: Thế giới 1 (H+)

Chương 4:

"A...!"

"Ha..."

Đột nhiên bị đâm vào một cách bất ngờ, Tuyết Ly chỉ cảm thấy phía trước trắng xóa. Hắn không thể nghỉ một chút sao...

Còn Đông Phương Hạo Hiên lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ấm quá, hắn nguyệncả đời được chôn ở bên trong tiểu huyệt mất hồn này.

"A... Chậm một chút! Thật sự không chịu nổi..."

Quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, Tuyết Ly chỉ có thể lên tiếng xin tha. Tư thế này khiến toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đặt trên côn ŧᏂịŧ, bị treo lơ lửng trên không làm cho kɧoáı ©ảʍ càng tăng lên. Cô sướиɠ đến mức há hốc miệng, đôi mắt mê ly, hai má ửng đỏ, nước miếng chảy dọc xuống cổ, rồi bộ ngực sữa.

Đông Phương Hạo Hiên thấy vậy bèn hôn lên môi Tuyết Ly, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương, một tay thì lần theo eo xuống dưới bụng dưới, sờ tiểu hoa châu đã căng cứng do ma sát với côn ŧᏂịŧ lúc nãy.

"Đừng đυ.ng... vào nó! Cầu xin anh..."

Tuyết Ly thở dốc, cô vừa mới cao trào không lâu, bây giờ tiểu hoa châu lại bị trêu đùa như vậy, cô thật sự không chịu nổi!

Cảm giác này giống như sắp chết vậy...

Trông thấy vẻ mặt hoàn toàn đắm chìm trong du͙© vọиɠ của Tuyết Ly, trong đầu Đông Phương Hạo Hiên đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ xấu xa. Hắn gia tăng tốc độ thọc vào rút ra, sau khi lối vào sâu bên trong tử ©υиɠ đã trở nên mềm hơn, hắnlập tức đâm mạnh một cái, phần đầu côn ŧᏂịŧ đã chui vào bên trong, cùng lúc đó, hai ngón tay cũng nhéo mạnh tiểu hoa châu, kéo nó ra bên ngoài.

"A..."

Tuyết Ly lại một lần nữa cao trào.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn khiến trước mắt cô trở nên tối đen, ngất xỉu ở trong lòng Đông Phương Hạo Hiên.

Hắn thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, đùa quá trớn sao?

Nhưng mà ai bảo cô không ngoan chứ?

----

Tuyết Ly tỉnh dậy, nhìn căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, cô lập tức tỉnh táo lại.

Đau quá! Nhìn trên người tràn ngập dấu hôn và vết xanh tím, cô không khỏi hít hà một hơi.

Đúng là đồ cầm thú!

Cũng may hắn vẫn còn nhân tính tắm rửa cho cô sạch sẽ.

Cả người vô cùng mệt mỏi, Tuyết Ly cố lê từng bước vào trong nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Lúc này Đông Phương Hạo Hiên đang đọc báo ở dưới phòng khách, nhìn thấy Tuyết Ly bước xuống dưới lầu, hắn không khỏi nhíu mày, bước tới ôm cô đi về phía sô pha.

"Sao em không ngủ thêm chút nữa?"

Tuyết Ly cũng rất ngoan, không giãy giụa, ngồi im trong lòng hắn.

"Tôi muốn đến trường."

"Không được."

Ngay khi Tuyết Ly vừa dứt lời, Đông Phương Hạo Hiên đã ngay lập tức đưa ra câu trả lời phủ định.

Tuyết Ly hiểu rõ tính cách của hắn, vì thế cô cũng không phản kháng quá kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Đông Phương Hạo Hiên, anh có muốn làm một cuộc giao dịch không?"

"Giao dịch?"

Đông Phương Hạo Hiên nghiền ngẫm hai chữ này, đồng thời hắn cũng rất hứng thú không biết cô định làm gì.

"Tôi muốn được đến trường, muốn được đi dạo phố, muốn được tham gia các buổi tiệc trong giới, muốn..."

Tuyết Ly liệt kê một tràng dài.

Vẻ mặt Đông Phương Hạo Hiên vẫn như thường, đợi cô nói hết, hắn mới lên tiếng hỏi:

"Vậy tôi sẽ được gì?"

Tuyết Ly có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng cô vẫn nói với đôi mắt bừng sáng:

"Trái tim của tôi!"

Đông Phương Hạo Hiên hơi bất ngờ, sau đó hắn ôm trán bật cười.

"Có vẻ như em khá tự tin nhỉ?"

Anh diễn nữa đi! Nếu không phải cô tận mắt chứng kiến sau khi cô "rời đi", con người này đã nổi điên thế nào, cô còn cho rằng hắn không có chút tình cảm nào với mình ấy chứ.

"Có một vị hôn thê ngoan ngoãn nghe lời vẫn tốt hơn là một vị hôn thê suốt ngày nghĩ tới chuyện bỏ trốn chứ hả? Cho dù năng lực của anh có kinh khủng đến mức nào, nhưng trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra mà, biết đâu một ngày nào đó tôi lại chết... Ưʍ..."

Mấy chữ "ở trong chính nhà của anh" còn chưa kịp thốt ra, bờ môi của hắn đã đặt lên môi cô.

Đông Phương Hạo Hiên không thích cô nói ra từ "chết", từ này luôn khiến hắn cảm thấy bực bội và bất lực một cách khó hiểu.

Không sai, ở kiếp trước, trong một lần Đông Phương Hạo Hiên đi ra ngoài, nam nữ chính đã đến nhà muốn đàm phán với Tuyết Ly, nhưng cô với nữ chính xảy ra tranh chấp, cô ta đã đẩy ngã cô, sau đó đầu của Tuyết Ly đập vào cạnh bàn, "thành công chuyển kiếp".

Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tuyết Ly không nhịn được mà tức đến ói máu, có cách chết nào xàm hơn được nữa không vậy?

"Được, tôi đồng ý với em, chẳng qua nếu em không ngoan, cuộc giao dịch này sẽ không còn giá trị."

"Được được."

Tuyết Ly chân chó nói. Núi xanh lo gì không có củi đốt, có tự do là có tất cả!

"Hôm nay không tới trường, ở lại nhà với tôi."

Đông Phương Hạo Hiên có chút chưa đã thèm, vốn hắn nghĩ cho cơ thể của cô, sợ cô lần đầu sẽ không chịu được quá nhiều du͙© vọиɠ, ai ngờ sáng ra cô đã "thần thanh khí sảng" xuống đây bàn điều kiện với hắn.

Là hắn quá coi thường cô rồi.

Nhìn bàn tay của đại lão bắt đầu không thành thật, vói vào bên trong váy ngủ, xoa nắn bộ ngực sữa của cô, Tuyết Ly không nhịn được rủa thầm một tiếng: Đúng là tên biếи ŧɦái!

Hắn "hành hạ" cô cả đêm qua mà vẫn chưa đủ sao?

Chẳng qua bản thân vừa mới đồng ý với hắn, bây giờ đột nhiên quay xe chắc chắn là không được, vì thế Tuyết Ly chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, để mặc bàn tay kia muốn làm gì thì làm.

Chiếc váy ngủ được cởi ra, để lộ làn da trắng ngần bị che kín bởi vô số vết hôn.

Đẹp thật!

Dưới ánh sáng của phòng khách, Đông Phương Hạo Hiên có thể nhìn thấy rõ những nơi mà đêm qua hắn không tài nào thấy rõ.

"Nơi này sưng to lên rồi."

"A..."

Hắn nắm lấy một bên hồng mai, cảm giác đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Tuyết Ly không nhịn được mà rêи ɾỉ một tiếng.

"Thật đáng thương."

Đông Phương Hạo Hiên ngậm lấy một bên vυ', nhẹ nhàng liếʍ hút.

Chậc, nếu nơi này có sữa thì tốt rồi.

Trong đầu hắn lập tức xuất hiện một vài suy nghĩ xấu xa.

Hạt hồng mai bên kia hắn cũng không bỏ qua, dùng tay ra sức xoa nắn, chẳng mấy chốc nó đã dựng đứng lên.

Bộ ngực bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoa huyệt không nhịn được mà bắt đầu chảy nước.

Không thể trách cô! Trải qua bao nhiêu kiếp, thân thể của cô đã quá quen thuộc với hắn, chỉ cần một hành động nhỏ của hắn thôi cũng đủ khiến cả người cô trở nên mềm nhũn, hoa dịch chảy ra không ngừng.

Buông tha cho hai viên hồng mai đáng thương, Đông Phương Hạo Hiên đưa tay sờ xuống bên dưới.

"Mẫn cảm đến vậy sao? Đã ướt như vậy rồi..."

Hắn bỏ hai ngón tay vào bên trong. Vách hoa huyệt mυ'ŧ chặt lấy ngón tay không buông, cảm giác ấm áp và nóng ướt đó khiến Đông Phương Hạo Hiên hận không thể nhét tiểu huynh đệ vào bên trong.

"Mới hai ngón tay thôi mà đã chật cứng như vậy rồi, đêm qua em "ăn" hết tiểu huynh đệ của tôi bằng cách nào vậy."

Tuyết Ly xấu hổ muốn chết! Muốn làm thì làm nhanh đi, còn trêu chọc cô nữa.

Trông thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, Đông Phương Hạo Hiên không nhịn được mà bật cười, hắn lại đút thêm một ngón tay vào, bắt đầu đưa đẩy cả ba ngón.

Kɧoáı ©ảʍ đã thay thế cho sự xấu hổ, Tuyết Ly sung sướиɠ rêи ɾỉ không ngừng.

Cái cơ thể chết tiệt!

Chờ cô bị ba ngón tay "làm" đến mức cao trào, xụi lơ ở trên ghế sô pha, Đông Phương Hạo Hiên mới rút ngón tay dính đầy mật dịch ra, hắn cởi khóa quần, để lộ phân thân khổng lồ đang phấn chấn bừng chừng.

Hắn bế cô lên, để cô ôm lấy cổ mình, sau đó từ từ để cô ngồi lên trên côn ŧᏂịŧ.

"Chậm... chậm một chút... được không..."

Nhìn cự long dưới thân đang tìm lối vào, Tuyết Ly không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng. Dù đã "ăn" nó rất nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ cực kỳ!

Lúc này, tiểu huynh đệ của Đông Phương Hạo Hiên đã tìm được lối nhỏ, hắn đã vào được một phần qυყ đầυ.

Còn chưa để Tuyết Ly kịp thích ứng, hắn đột nhiên nắm lấy eo cô nhấn mạnh một cái.

"A!"

"A!"

Hai người đồng loạt phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Cô biết ngay mà! Tên khốn khϊếp này!

Cảm giác căng trướng khiến Tuyết Ly không nhịn được mà cong người, ôm chặt lấy cổ của Đông Phương Hạo Hiên, bộ ngực sữa cũng ép chặt bộ ngực của hắn.

Đông Phương Hạo Hiên lại cảm thấy sung sướиɠ tột độ, bên trong có hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ đang mυ'ŧ lấy tiểu huynh đệ của hắn, mềm mịn như nhung, quả thật là sung sướиɠ không sao tả xiết, phía trước ngực lại có hai đóa hồng mai tì vào, khiến phân thân của hắn lập tức trướng to hơn chút.

Đông Phương Hạo Hiên bắt đầu đưa đẩy, tốc độ càng lúc càng nhanh.