Xuyên Nhanh: Bảo Bối Trong Lòng Đại Lão

Chương 3: Thế giới 1 (H+)

Chương 3:

Người này! Đã biết rõ còn cố hỏi, nhưng hiện giờ Tuyết Ly đang là cá nằm trên thớt, cô chỉ có thể lí nhí nói:

"Chú à... cháu..."

"Ngoan... gọi anh."

Đông Phương Hạo Hiên bế cô vào nhà, cũng không quên sửa lại xưng hô. Chú gì chứ, già chết đi được.

Đúng là đồ biếи ŧɦái! Trong lòng Tuyết Ly âm thầm phỉ nhổ một câu.

"Cháu... cháu chỉ là... A."

Môi hắn chạm lên môi cô, Tuyết Ly đã hoàn toàn chết đứng.

"Em xưng cháu lần nào thì tôi sẽ hôn em lần đó."

Đồ thần kinh!

Không ổn rồi, cứ thế này cô sẽ bị ăn mất. Nhìn phòng ngủ càng lúc càng gần (Đừng hỏi vì sao Tuyết Ly lại biết, kiếp trước cô bị nhốt ở trong căn nhà này gần cả đời, có thể nói là đã quen thuộc mọi ngóc ngách), Tuyết Ly liên tục giãy giụa:

"Chỉ là... chỉ là tôi muốn đi du lịch!"

"Ừm... Du lịch? Ra tận nước ngoài du lịch? Còn thuê nhà cả năm ở bên đó?"

Hắn biết! Hắn biết toàn bộ mọi chuyện.

Đông Phương Hạo Hiên mở cửa phòng, ôm Tuyết Ly đặt lên trên giường, sau đó mỉm cười nhìn cô hỏi:

"Có vẻ như em rất sợ tôi? Còn muốn chạy trốn?"

Không sợ kẻ biếи ŧɦái như hắn thì sợ ai? Chẳng qua Tuyết Ly cũng không dám nói ra mấy lời này.

"Anh đừng làm như vậy, nếu không tôi chắc chắn sẽ hận anh!"

Nhìn ra lửa dục bên trong ánh mắt Đông Phương Hạo Hiên, Tuyết Ly không nhịn được mà run rẩy nói.

Nhìn thỏ con đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, Đông Phương Hạo Hiên không khỏi bật cười, tại sao cô lại đáng yêu như vậy chứ?

"Hận sao? Tôi có cả đời để cho em hận..."

----

Trên chiếc giường kingsize, hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau.

Tuyết Ly liên tục nức nở, hắn là chó hả? Gặm cắn cả người cô, không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Nhất là bộ ngực sữa, hai viên hồng mai bị hắn gặm cắn đến mức sưng to lên.

Đông Phương Hạo Hiên hôn lần theo bộ ngực sữa xuống bên dưới bụng, sau đó là eo, rồi tới nơi thần bí kia.

Thật đẹp!

Đông Phương Hạo Hiên không khỏi cảm thán, nơi đó của cô không hề có một cọng lông tơ, giữa hai cánh hoa màu hồng phấn là lối vào vô cùng nhỏ hẹp, đang liên tục rỉ ra chất lỏng trong suốt.

Hắn cảm thấy có chút môi khô lưỡi khô, bèn cúi đầu xuống ngậm lấy hoa huyệt.

"A..."

Tuyết Ly không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng. Trải qua vô số kiếp bị người nọ quấn lấy, thân thể và cả tâm trí của cô đã trở nên vô cùng mẫn cảm.

Thật ngọt!

Đông Phương Hạo Hiên để lộ vẻ mặt thỏa mãn, hắn dùng hai tay tách đùi cô ra, lưỡi càng vói sâu vào bên trong.

Tuyết Ly lúc này giống như bị rút hết sức lực, cô nằm sõng soài ở trên giường, cố nén kɧoáı ©ảʍ đang không ngừng tăng lên.

Đột nhiên, người nọ nắm lấy tiểu hoa châu của cô, bóp nhéo trêu đùa...

"A..."

Tuyết Ly không nhịn được mà cao trào.

Xong rồi! Xong thật rồi!

Tuyết Ly nhìn tiểu huynh đệ đang dâng trào của người nọ.

Thứ kia thô to hơn cả cổ tay của cô, qυყ đầυ có thể so với trứng ngỗng, gân xanh quấn quanh vô cùng dọa người.

Dù đã làm rất nhiều lần, nhưng khi nhìn thấy thứ đó của hắn, cùng với cảm giác đau đớn khi bị phá thân kia... Quả thật Tuyết Ly rất muốn bỏ của chạy lấy người.

Mà làm quái gì có của, cô rõ ràng là con cá nằm trên thớt.

"Em có hài lòng không?"

Hài lòng cái đầu anh. Tôi ước gì thứ đó của anh bé như cây kim vậy đó.

Trông thấy Tuyết Ly sợ hãi đến mức khép chặt hai chân, Đông Phương Hạo Hiên bèn cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay thì vặn bung hai chân của cô ra, cầm qυყ đầυ đặt ở trước cửa huyệt.

Ngay lúc Tuyết Ly đang chìm đắm bên trong nụ hôn này, hắn đột nhiên thúc mạnh một cái.

Đau quá!

Cô nhíu chặt mày, cắn vào lưỡi của Đông Phương Hạo Hiên. Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, nhưng người nọ vẫn không chịu nhả ra.

Lúc này vị đại lão nào đó chỉ cảm thấy sung sướиɠ tột cùng, sau khi phá tan chiếc màng mỏng kia, bên trong giống như có hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ đang hút lấy côn ŧᏂịŧ của hắn. Nơi đó của cô quá nhỏ quá hẹp, hắn cũng chỉ mới vào được hai phần ba. Thật sự hắn rất muốn lập tức rong ruổi, cắm vào rút ra nhưng lại sợ cô không chịu nổi, vì thế đành phải kiên nhẫn chờ đợi thiếu nữ dưới thân thích ứng.

Hắn tha cho đôi môi của Tuyết Ly, nhẹ nhàng hôn lên trán cô:

"Ngoan, chịu đựng một chút thì tốt rồi."

Chịu đựng cái đầu anh, Tuyết Ly đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.

Thật sự rất trướng, rất khó chịu, cô giãy giụa không ngừng, muốn hắn rút ra.

Đông Phương Hạo Hiên thấy cô đã thả lỏng hơn đôi chút, hắn bèn chậm rãi cử động.

Nơi đó thật sự quá tuyệt vời!

Tốc độ càng lúc càng nhanh, phần eo của hắn giống như một chiếc pít tông, liên tục ra ra vào vào.

Tuyết Ly chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác đau đớn đã dần dần biến mất, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ như thủy triều đánh tới. Cả người cô lúc này không khác gì con thuyền đang lênh đênh trên biển lớn, nước mắt không nhịn được mà trào ra, đầu óc mơ mơ hồ hồ.

Nhìn hoa huyệt phấn nộn bị côn ŧᏂịŧ banh đến mức hai cánh hoa trở nên trắng bệch, hắn quá lớn, còn cô thì quá nhỏ, trên bụng còn ẩn hiện hình dáng của côn ŧᏂịŧ, thị giác đánh vào quá sâu... Đông Phương Hạo Hiên đỏ mắt, ra sức cắm vào tử ©υиɠ, đừng quên hắn vẫn còn một phần ba ở bên ngoài chưa cắm vào. Nhưng đây là lần đầu tiên của Tuyết Ly, cung giao sợ rằng cô sẽ không chịu nổi, vì thế cũng chỉ có thể từ bỏ.

"Chậm... chậm một chút..."

Cô thật sự chịu không nổi!

"Ngoan... Chậm lại thì sao em có thể sung sướиɠ được."

Đông Phương Hạo Hiên lấy tay nắm lấy bộ ngực sữa, xoa nắn thành đủ kiểu hình dạng, côn ŧᏂịŧ vẫn hung hăng đảo nhập, cảm nhận mị huyệt ngày càng xoắn chặt, cắn lấy phân thân không buông.

Kɧoáı ©ảʍ dồn dập khiến Tuyết Ly hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện, chỉ có thể ư a đáng thương rầm rì trong miệng.

Đông Phương Hạo Hiên đột nhiên xoay người cô lại, để cô đưa lưng về phía mình, côn ŧᏂịŧ cũng xoay một vòng, ma sát vào thành hoa huyệt.

Cả hai cùng phát ra một tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn.

Tuyết Ly ôm chặt chiếc gối, ở tư thế này, thứ to lớn nóng hổi kia đâm vào càng sâu, kɧoáı ©ảʍ dâng trào khiến đầu óc cô giống như đang lơ lửng ở chín tầng mây.

Đông Phương Hạo Hiên hôn lên lưng Tuyết Ly, nắm chặt eo cô không ngừng ra ra vào vào. Lần nào hắn rút ra cũng chỉ chừa lại một phần qυყ đầυ ở bên trong, sau đó lại đâm vào lút cán.

Đột nhiên hắn cảm thấy có một dòng nước ấm tưới lên lỗ nhỏ ở đầu côn ŧᏂịŧ, cùng với đó là sự cắn chặt của hoa huyệt. Kɧoáı ©ảʍ tới quá đột nhiên khiến Đông Phương Hạo Hiên suýt chút nữa đã bắn ra.

"Yêu tinh, em kẹp chặt như vậy là muốn ép khô tôi hả?"

Dứt lời, hắn lại tiếp tục đảo nhập, không để cho Tuyết Ly có thời gian nghỉ ngơi.

Cô cũng không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần, nhưng người này vẫn chưa chịu ra...

Đột nhiên Tuyết Ly cảm thấy côn ŧᏂịŧ của hắn trướng to lên, đè ép khiến cô thở không nổi.

"Ngoan... Ra cùng tôi."

Đông Phương Hạo Hiên cúi đầu hôn lên môi cô, phần eo thúc mạnh một cái, qυყ đầυ lập tức chui vào bên trong tử ©υиɠ, hắn thả lỏng người, bắn mầm móng vào bên trong.

Chỉ thấy Tuyết Ly mở to hai mắt, cả người run rẩy, cô lại một lần nữa cao trào...

Nóng quá!

Đông Phương Hạo Hiên bắn vào rất nhiều, "lối ra" lại bị tiểu huynh đệ của hắn lấp đầy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chặn ở bên trong khiến bụng cô hơi phồng lên.

"Bạch!"

Đông Phương Hạo Hiên rút phân thân của mình ra, nhìn hoa huyệt đáng thương chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra bên ngoài, côn ŧᏂịŧ của hắn lại bắt đầu cứng lên.

Tuyết Ly sau vô số lần cao trào đã mệt lử, cô nằm sõng soài ở trên giường, hai chân giang rộng, hai bên cánh hoa vẫn chưa kịp khép lại, banh ra thành hình chữ O, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh cùng với hoa dịch chảy ra làm ướt khăn trải giường.

Đột nhiên cô cảm thấy trời quay đất cuồng, cả người bị bế lên giống như tư thế xi tiểu. Hoa huyệt lại chạm vào thứ nóng kinh người kia.

"Vẫn chưa đủ!"

Nói rồi, Đông Phương Hạo Hiên nhấn eo cô xuống, côn ŧᏂịŧ lập tức đâm sâu vào bên trong hoa huyệt, chạm vào tử ©υиɠ.