Đến khi tỉnh táo trở lại, cậu co vai trốn ra sau, bàn tay dày rộng vẫn luôn đỡ sau lưng mảnh mai của cậu bỗng khóa chặt cậu.
Lương Đình liếʍ ngực cậu thành từng tiếng chậc chậc. Kỹ xảo kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành thục của người đàn ông làm con thỏ trắng như Kiều Vân không chống đỡ nổi, thậm chí huyệt nhỏ bên dưới cũng bắt đầu chảy nước.
Kiều Vân cảm nhận được bên dưới ướŧ áŧ, im lặng kẹp hai chân, đầu gối trắng mịn cọ vào nhau, cố gắng giảm bớt đi kɧoáı ©ảʍ cùng hơi thở nóng bỏng của Lương Đình phả vào ngực mình, phớt lờ đi đầu lưỡi nóng ướt thô ráp của đối phương đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ núm nhỏ.
Lần đầu tiên bước vào nhiệm vụ đã gặp cảnh này, đối với Kiều Vân mà nói đây là cấp bậc khó nhằn. Nhưng cậu được hút ngực nhỏ thoải mái sắp hôn mê, đầu ngực phấn mềm nhuộm nước bọt sáng loáng, run rẩy như gặp phải lạnh. Cậu bất giác kéo mái tóc đang dán trước ngực mình ra xa, vò đầu Lương Đình rối bù xù: “Không muốn… Không cho hút… Không cho hút ngực nhỏ…”
[Nhắc nhở! Nhắc nhở! Nhắc nhở!
Nội dung cốt truyện chệch hướng 5%, khấu trừ 3 điểm!
Mời túc chủ kịp thời sửa lại nội dung cốt truyện!]
[Còn lại 195 điểm.]
Mãi đến khi nhắc nhở này vang lên, Kiều Vân cuối cùng không nhịn được mới òa khóc: “Không cho hút nữa, sắp hút sưng hạt đậu nhỏ rồi! Hức a a a!”
Cậu khóc vừa đáng thương lại vang dội, Lương Đình ngừng liếʍ mυ'ŧ ngực sữa, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt nhỏ khóc rưng rưng nước mắt của Kiều Vân.
Bây giờ ngực liếʍ cũng liếʍ rồi, Lương Đình trở nên vô cùng dễ chịu, cúi đầu hôn nước mắt của Kiều Vân: “Sao lại khóc? Hút sưng núʍ ѵú nhỏ rồi hửm?”
Anh ta hôn sạch nước mắt chảy xuống, mặc kệ Kiều Vân nghiêng đầu từ chối vẫn nâng cằm cậu hôn môi lưỡi thơm tho. Đầu lưỡi chen vào tách thịt mềm đang mím chặt của Kiều Vân, ngang nhiên luồn vào trong miệng cậu.
Kiều Vân cảm thấy khoang miệng mình sắp bị lấp đầy, răng cũng bị liếʍ qua, phần ngạc mẫn cảm bị càn quét nhiều lần làm người cậu mềm nhũn.
“Bé ngoan, sao nước miếng cũng ngọt như vậy? Thè lưỡi ra để tôi ăn.”
Lương Đình nói câu này quả nhiên làm Kiều Vân tê dại da đầu, cậu đi theo Lương Đình đã khá lâu, đối phương rất hiếm khi cho cậu sắc mặt tốt.
Người muốn đi theo nịnh bợ Lương Đình đâu chỉ có mỗi mình cậu, thậm chí quơ bừa cũng được một nắm dạng công tử bột không có sở trường như Kiều Vân. Trong thời gian đi theo Lương Đình, mãi đến khi cậu làm nhục Tạ Bình thì Lương Đình mới coi như nhìn thẳng vào cậu.
Lương Đình trong suy nghĩ của Kiều Vân là một người lạnh lùng, cấm dục, mạnh mẽ đáng sợ. Cậu trước nay chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh ta nhéo cằm cậu gọi là bé ngoan, còn dụ dỗ gặm đầu lưỡi.
Lương Đình bị cậu kéo loạn tóc, một vài sợi lạc khỏi mái đầu vuốt keo nghiêm nghị, rơi xuống trán. Hơi nóng phả ra lúc hôn môi phủ lên mắt kính anh ta, làm mờ đi tầm nhìn.
Kiều Vân bị hôn không thu lưỡi về được, đầu lưỡi hồng thè ở bên môi, ánh mắt thất thần, bộ ngực phình thở hổn hển, sau đó lại nghe thấy Lương Đình đang dụ dỗ cậu.
“Giúp tôi tháo mắt kính xuống.”