Không biết lời đe dọa này của cậu chọc ai bật cười, lập tức cổ tay Kiều Vân bị một bàn tay lớn nắm chặt, chai rượu là vũ khí duy nhất trên người cũng bị người ta dễ dàng rút mất: “Đừng cầm đồ nguy hiểm.”
Mấy người này nhốn nháo quanh người cậu, vô tình bị Kiều Vân tát trúng còn đắc ý khen ngợi tay nhỏ thơm ngát, Kiều Vân không khách sáo đá lung tung vào anh ta, lại đá làm người này thoải mái xuýt xoa.
“Lực đạo thật thoải mái, chân đá có đau không?”
Kiều Vân chưa từng thấy lưu manh bậc này, mắng không lại đánh cũng không lại: “Khốn nạn! Đi ra! Đi ra! Ai cho đυ.ng vào người tôi!”
Cánh tay Nguyên Sơn ôm cậu cứng như một gọng kìm, giãy thế nào cũng không thoát được. Kiều Vân còn bị người khác đυ.c nước béo cò, xoa nắn thịt mềm trên bắp chân, vò nựng khuôn mặt, còn có tên lưu manh nào đó vỗ vỗ mông cậu.
“Đứa nào vỗ mông người ta lại vỗ trúng háng tao, đều nghiêm túc hết lại.” Nguyên Sơn mắng hai câu, mọi người mới trật tự.
“Làm tiểu Vân khóc rồi.”
“Anh Đình, em mang người đi?”
Nếu phải làm thật thì cũng không thể làm ở đây, trong đây còn không có lấy một chiếc giường nghiêm chỉnh.
Kiều Vân bị dáng người cao lớn chắn mất, từ góc độ của Lương Đình chỉ thấy cậu đang giãy giụa, giày chơi bóng vừa nãy đã tuột mất, chiếc tất trắng cũng sắp tuột khỏi chân, thỉnh thoảng còn có người vò nắn.
“Anh Đình cứu em, em không muốn! Anh Đình em sai rồi!”
Giọng nói của cậu mang theo tiếng nức nở, khuôn mặt nhỏ gắng sức thoát khỏi khuỷu tay Nguyên Sơn, khóc nấc cầu cứu.
Mũi chân Lương Đình bất giác dịch chuyển, muốn đứng dậy nhưng lại bị lòng tự tôn khống chế.
Mặc dù Tạ Bình là con riêng mà nhà họ Tạ đón về, nhưng sau lưng lại không hề đơn giản.
Hiện giờ mọi người đều cười nhạo anh ta cây già nở hoa còn theo đuổi một đứa con riêng, thậm chí ngay cả Nguyên Sơn cũng không biết giao dịch ngầm giữa anh ta và Tạ Bình.
Ngoài mặt anh ta thân mật cùng Tạ Bình, thằng nhóc Kiều Vân không có nhãn lực này còn chạy đến chỗ Tạ Bình gây chuyện, dạy dỗ Kiều Vân một trận coi như trả lễ cho Tạ Bình.
Còn nữa, chẳng hiểu sao thằng nhóc Kiều Vân này bỗng trở nên hấp dẫn.
Không thể phủ nhận vừa nãy Kiều Vân rưng rưng nước mắt quỳ gối cầu xin anh ta, trong thoáng chốc anh ta đã có chút mềm lòng, thậm chí muốn khom lưng ôm người lên.
Nhưng bẩm sinh anh ta đã có một loại phản nghịch với chính mình, loại công tử bột như Kiều Vân không đáng để anh ta phá vỡ kế hoạch.
Nếu đám Nguyên Sơn yêu thích thì cứ mang đi.
“Anh Đình! Anh Đìnhhhhh!”
Anh ta còn đang suy tư, Kiều Vân bên kia đã gọi to vô cùng đáng thương.
Lương Đình: “…”
“Khoan đã, để người ở lại, đóng cửa.”
Đám Nguyên Sơn đưa mắt nhìn nhau, luyến tiếc thả người xuống mới đóng cửa rời đi.
Kiều Vân sửa sang lại quần áo rách ngổn ngang, nói lắp bắp: “Cảm… cảm ơn anh Đình.”
Lương Đình dập tắt điếu thuốc, đưa cằm ra hiệu: “Đến đây.”
Kiều Vân đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Áo cậu đã rách, còn độc một mảnh vắt ngang vai. Ống quần ban nãy cũng bị vén lên bắp đùi, hơi siết chặt thịt mềm đáng thương. Nhiệt độ trong phòng quá thấp làm hai chân trắng tuyết run rẩy.
“Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”
Lương Đình trầm giọng ra lệnh, Kiều Vân không dám phản kháng, bước chậm rì đến trước ghế sô pha.
Bộ đồ vest màu đen cứng nhắc bao bọc lấy bắp đùi mạnh mẽ của người đàn ông, bước đến gần còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Kiều Vân run vai chờ bị xử lý, lại nghe thấy Lương Đình trầm giọng: “Hôm nay tha cho cậu, trở về xin lỗi Tạ Bình, chuyện này coi như bỏ qua.”
“Anh Đình, hả…”
Sao càng lúc càng kỳ quái vậy?
Kiều Vân ôm vai run cầm cập, cố gắng để mảnh vải trước người che khuất l*иg ngực.
Lương Đình nheo mắt, quai hàm càng bạnh ra, ánh mắt sắc bén lướt qua nơi mà Kiều Vân đang giấu giếm.
Chưa từng thấy con trai nào lại che ngực như thiếu nữ nhà lành.
Ngược lại giấu đầu hở đuôi càng làm người khác khó lòng rời mắt.
Kiều Vân không có cơ thịt, thịt trên người mềm mịn như đậu phụ, vừa nãy mấy người lỗ mãng kia không biết nặng nhẹ, để lại trên cánh tay bả vai cậu rất nhiều dấu ngón tay.
Càng đáng chú ý hơn đó là phần ngực đang được cậu ôm chặt.
L*иg ngực vốn dĩ bằng phẳng hơi nhô lên như bánh bao nhỏ, da thịt mềm mịn còn bị Kiều Vân bao thành một khe rãnh.
Lương Đình đã không còn là thiếu niên nhiệt huyết, nhưng nhìn thấy chút rãnh nông này trong đầu vẫn nổ ầm một tiếng. Lúc hồi phục tinh thần, bàn tay đã đặt trên người cậu, gạt bỏ hai cổ tay nhỏ.
Vải vóc trên người Kiều Vân rơi lả tả, đầu ngực phấn nộn hoảng sợ run rẩy.
Sau khi bị gỡ cổ tay, Kiều Vân như đóa hoa ngào ngạt nở rộ, mùi hương ấm áp dễ chịu trên người kéo đến làm đầu óc Lương Đình choáng váng.
Anh ta chuyển động hầu kết, trong đầu Lương Đình đang có hai thế lực đánh nhau. Trong quá khứ lý trí vẫn luôn chiến thắng, nhưng lần này thì không.
Kiều Vân bị xoay một trận choáng váng đầu, nằm ngửa trên ghế sô pha, núm nhỏ trước ngực bại lộ trong không khí, bỗng nhiên bị thứ gì ấm áp bao bọc.