Mà Lương Đình nhìn thấy Kiều Vân quỳ dưới chân mình trong dáng vẻ này cũng miễn cưỡng dao động.
“Cậu là bình thuốc hình người ấy nhỉ? Thử nhìn xem vẻ mặt của bọn họ, trước nay tôi chưa từng thấy bọn họ điên cuồng như vậy.”
Những người này không đơn thuần là tay sai của Lương Đình, mà còn là súng ống hàng thật giá thật theo anh ta vào sinh ra tử.
Kiều Vân run cầm cập, không dám quay đầu lại.
Những người kia đang cách cậu rất gần, thậm chí có người còn xoa xoa nơi bị Kiều Vân đạp, cười gian nhìn bóng lưng run lẩy bẩy của cậu, ánh mắt dán vào bắp chân mềm, đảo qua cổ chân nhỏ đi tất trắng tinh.
Vân Kiều không dám nhìn nhưng vẫn cảm nhận được những ánh mắt đáng sợ đang dán lên người cậu, còn có hơi thở ồ ồ nóng rực giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Cảnh tượng này dọa Kiều Vân sợ tái mặt. Nếu hôm nay cậu bị đám người này cưỡng ép, chỉ e mất nửa cái mạng.
Hơn nữa cậu còn có một bí mật…
Kiều Vân quỳ gối trước mặt Lương Đình run rẩy như con gà con: “Anh Đình, đừng vậy mà. Anh bảo em làm gì cũng được, em… Em có thể vì anh nhảy vào dầu sôi lửa bỏng! Quyết không từ chối!”
“Có không ít người nguyện vì tôi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cậu thì có ích gì?”
Lời anh ta nói là thật, Kiều Vân tuy là con nhà giàu nhưng không có quyền lực, kinh tế lại không độc lập, chút tiền vặt trong tay cậu dù có rơi xuống đất Lương Đình cũng chẳng rảnh cúi người nhặt.
Ngay cả bố Kiều Vân làm việc cũng phải nhìn sắc mặt Lương Đình, trên người cậu thì có gì đáng lọt vào mắt anh ta, phỏng chừng chỉ có…
Hai phần xinh đẹp.
Kiều Vân chưa từng gặp phải cảnh này.
Trước khi gia nhập vào cục Xuyên Nhanh, cậu là một đứa nhỏ ngoan, trời tối đóng cửa ở trong nhà. Mấy người giở trò vừa nãy vẫn đang đứng sau nhìn cậu chằm chằm, dọa cậu sắp lạc mất hồn vía.
Vì mấy trăm điểm rách mà ném người vào ổ kiến lửa.
Lương Đình hơi nheo mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rưng rưng nước mắt của Vân Kiều, cảm thấy đầu óc tên nhóc này rất ngốc, còn trông chờ anh ta đi cứu cậu.
Lương Đình gật đầu, xoay người bỏ lại Kiều Vân đang dè dặt nắm ống quần mình.
Hành động này của anh ta là ngầm cho phép xuống tay, chớp mắt đã có một cánh tay sờ soạng eo Kiều Vân, làm cậu hoảng sợ thét lớn.
Những người này đi theo Lương Đình lăn xả gây dựng thế lực, kéo bừa một người cũng là đại ca chấn động trong giới. Bây giờ sờ eo nhỏ của Kiều Vân, thấy hai giọt nước mắt to tròn lăn trên má cậu lại có chút không đành lòng xuống tay.
Thậm chí người vừa mới duỗi tay sờ eo cậu còn chịu ánh mắt khiển trách của người khác.
Ánh đèn trong phòng tụ lại, vừa vặn rơi xuống người Kiều Vân, chiếu lên da cậu trắng đến lóa mắt. Cậu bị mấy người cao lớn vây quanh như chim bạch yến chịu vây nhốt.
Nước mắt sắp chảy ướt mặt Kiều Vân, lông mi cũng dính nước ướt nhẹp, cổ cùng vành tai đỏ hồng. Cậu té ngã xuống đất, chống lên sàn nhà cảnh giác nhìn bọn họ không dám chớp mắt, vai khóc đến run bần bật nhưng vẫn mím chặt môi không dám nấc thành tiếng.
Trong thoáng chốc bầu không khí rơi vào thế giằng co vi diệu, mọi người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ mông lung nước mặt của Kiều Vân, rốt cuộc không dám lộn xộn.
“Kiều Vân, đừng sợ, chúng tôi chỉ là…”
Một người đàn ông đầu đinh khoảng ba mươi tuổi dáng người cao lớn, ngũ quan cường tráng, mặc quần bố ủng chiến tràn ngập hơi thở nam tính lên tiếng giải thích. Ban đầu cũng là anh ta không nhịn được lướt qua eo Kiều Vân. Eo này thật mềm, hai bên mang theo đường cong trơn nhẵn, một vòng tay của anh ta cũng ôm trọn.
Nếu không phải Kiều Vân hét lớn, phỏng chừng tay anh ta còn không kiềm chế được tiếp tục sờ xuống dưới.
Không hiểu sao thấy Kiều Vân sợ anh ta, Nguyên Sơn muốn mở miệng giải thích, nhưng ngắc ngứ nửa ngày vẫn không tìm ra được lý do nào ra hồn, trong đầu toàn là ý nghĩ ăn sạch Kiều Vân, thậm chí đũng quần còn đội một góc, chĩa thẳng vào mặt người ta.
Kiều Vân bị nơi đó của Nguyên Sơn dọa sợ, run rẩy quờ được một chai rượu, đập vỡ dưới đất rồi giơ về phía bọn họ.
Quả nhiên làm mấy người này kinh sợ, Kiều Vân mới an tâm đôi chút…
[Nhắc nhở! Nhắc nhở! Nhắc nhở!
Nội dung cốt truyện chệch hướng 2%, khấu trừ 1 điểm!
Mời túc chủ chỉnh lại nội dung cốt truyện!]
[Còn lại 198 điểm.]
Tại sao lại chệch hướng?
Kiều Vân ngơ ngác, theo bản năng ngửa đầu nhìn Lương Đình.
Lương Đình đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, gương mặt giấu sau làn khói mờ nhạt, không nhìn rõ thái độ.
Nhưng dáng vẻ này là nhẫn tâm không muốn giúp Kiều Vân.
Kiều Vân hoảng hốt, không biết bây giờ chạy trốn thì nội dung cốt truyện có càng chệch hướng hay không.
Nguyên Sơn thấy cậu mất tập trung, nhân cơ hội bước lên ôm vào trong ngực.
Kiều Vân vừa nãy cứ ngồi cạnh đống thủy tinh vỡ, da thịt cậu còn rất non mềm, nếu bị cứa vào người thì không biết sẽ khóc bao lâu.
Mấy người này hoàn toàn quên mất lúc Kiều Vân chưa đến, mở miệng là nói muốn dạy dỗ người ta một trận.
“Anh bỏ ra! Buông tay!”
Kiều Vân bị ôm theo kiểu công chúa, bắp chân trắng mịn đạp lung tung trên khuỷu tay rắn chắc màu lúa mạch của Nguyên Sơn, hung dữ giơ chai rượu uy hϊếp: “Tôi là cậu chủ nhà họ Kiều đấy! Nếu anh dám đυ.ng vào tôi, ba mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”