Kiều Vân được tiếp thêm động lực, nhanh nhẹn quỳ xuống: “Anh Đình em sai rồi, anh cứ đánh em đi ạ.”
Trong đám đông có tiếng cười nhạo: “Loại nhãi ranh như cậu, anh Đình chỉ tát một phát là quy thiên!”
Kiều Vân nghe vậy hoảng sợ ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên bàn tay lớn của Lương Đình, gân xanh nổi ngang dọc, nếu đánh cậu một cái thì sẽ vẹo đầu mất.
Lương Đình thấy Kiều Vân đờ mặt nhìn bàn tay mình, khuôn mặt hiện lên vẻ khϊếp sợ, anh ta nổi ý xấu cử động ngón tay, dọa Kiều Vân sợ hãi che kín đầu.
“Ha ha ha ha ha tên ngốc sợ chết!”
“Khà khà! Anh Đình thật giỏi!”
Lương Đình thấy tâm trạng tốt, nửa ngồi khuỵu chân trước mặt Kiều Vân sợ chết đang co thành một cục.
“Kiều Vân, sao vậy?”
Kiều Vân ôm đầu mình, cẩn thận hé mắt nhìn qua kẽ tay, thấy khuôn mặt mỉm cười đầy trêu chọc của Lương Đình.
“Anh, anh Đình… Đừng đánh mặt.”
Điều trị đầu sẽ mất 100 điểm.
“Bây giờ mới biết sợ hửm? Lúc trước bắt nạt Tạ Bình, nghe nói cậu rất có khí phách? Cậu bắt nạt thế nào, biểu diễn lại cho tôi xem.”
Lương Đình bóp cằm Kiều Vân, cảm giác trơn nhẵn trên đầu ngón tay bất giác làm anh ta nới lỏng sức ép.
“Anh Đình, em chỉ không ưa Tạ Bình làm xấu mặt anh mà. Anh Đình, em biết sai rồi, em thề sẽ không có lần sau. Anh để mọi người đánh em một trận cũng được.”
“Lần đầu tiên tôi thấy có người muốn được đánh đấy. Thế nào? Hôm nay cậu đến để ăn đòn?”
Lương Đình nhéo cằm cậu lắc qua lại. Kiều Vân chu môi, má hơi phồng lên không dám nói câu nào. Cậu ngồi co quắp dưới đất, trong thời gian ngắn không dám lộn xộn. Từ góc độ này chỉ thấy cậu vô cùng nhỏ, cánh tay bắp chân cũng nhỏ, cả người giống như chưa được cai sữa.
Ma quỷ xui khiến Lương Đình ghé sát người Kiều Vân ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt. Nói là mùi sữa cũng không phải, thơm thơm ngọt ngọt có vẻ rất ngon miệng, còn có chút nghiện, ngửi một lần còn muốn ngửi thêm lần nữa.
“Em không có ý đó. Nhưng nếu đại ca muốn đánh em một trận cho hả giận thì anh cứ đánh. Em sẽ không oán hận một lời.”
Đau dài không bằng đau ngắn, Kiều Vân hạ quyết tâm xong, chỉ ước bị đánh ngay lập tức.
“Cậu thú vị nhỉ…”
“Có điều tôi sẽ không để cậu được như mong muốn…” Lương Đình không hiểu tại sao Kiều Vân lại mong được đánh. Dù dáng vẻ này của bọn họ là vốn định dạy dỗ Kiều Vân một trận, còn bây giờ có lẽ nên đổi bằng cách khác.
“Tôi nhận được tin cậu mắng Tạ Bình là gái điếm?”
Kiều Vân ngập ngừng: “Em, em…”
Đây là do nguyên chủ không biết lựa lời mắng nhiếc, sao lại đổ lên đầu người làm nhiệm vụ chứ!
“Em thấy Tạ Bình dám thái độ với anh, cho nên mới…”
Tạ Bình là con riêng mà nhà họ Tạ đón về chưa lâu, không phải chưa từng nghe ai mắng qua những từ ngữ bẩn thỉu này.
“Có biết lời ác ý sẽ hại người khác không? Hay là cho cậu nếm thử cảm giác của gái điếm?” Lương Đình nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho mấy người phía sau cùng tiến lên.
Người ở đây không phải hạng sạch sẽ gì, nam nữ đều ăn thông. Kiều Vân còn trắng mịn xinh đẹp như vậy càng làm bọn họ nhộn nhạo trong lòng.
Kiều Vân cuộn tròn người bị kéo lên, nhấn ngã xuống một bên ghế sô pha: “Các anh định làm gì?!”
Cậu hoảng sợ giãy dụa, cổ tay bị đè xuống, chân bị ép mở. Mà cậu nóng lòng đến CLB nên trên người chỉ mặc đồ ở nhà, áo phông màu trắng, quần cộc đến đầu gối, giày chơi bóng màu trắng vô cùng đơn giản.
Không biết trong lúc hỗn loạn là ai bật đèn phòng. Khuôn mặt xinh, đẹp vành mắt đỏ hồng của Kiều Vân nổi bật dưới ánh sáng. Áo phông bị cuốn lên tận bụng, ống quần rộng rãi tuột xuống bắp đùi. Kiều Vân không giỏi thể thao, trên người không có bao nhiêu thịt, cả người hồng phấn mềm mềm, chưa quá một phút đã in đầy dấu ngón tay.
[Nhắc nhở! Nhắc nhở! Nhắc nhở!
Nội dung cốt truyện chệch hướng 1%, khấu trừ 1 điểm!
Mời túc chủ kịp thời sửa lại nội dung cốt truyện!]
Bảng thông báo màu đỏ chói mặt nhấp nháy trước mặt làm Kiều Vân giật mình, không biết lấy sức ở đâu đá văng kẻ đang đè trên người cậu, loạng choạng chạy đến trước mặt Lương Đình.
“Anh Đình, cứu em! Không được, không được như vậy!”
Quần áo trên người Kiều Vân đã nhàu nhĩ, cổ áo bị xé rách lộ ra nửa bên vai. Người vừa mới sờ soạng cậu đỏ vằn mắt nhìn theo chằm chằm, hơi thở ồ ồ đũng quần đội lên một góc, nếu không có Lương Đình ở đây thì phỏng chừng bọn họ đã xông lên làm thịt cậu.