Khi Lão Bà Kiều Mềm Cầm Kịch Bản Pháo Hôi

TG1 - Chương 2: Dạy dỗ một bài học

“Anh Đình…”

Điện thoại được kết nối, đầu bên kia có tiếng ồn ào.

Lương Đình nắm trong tay một vài khoản kinh doanh không trong sạch, bình thường hay tới lui sàn giải trí, những lúc như thế thường có Kiều Vân lẽo đẽo theo sau.

Đêm nay Kiều Vân không đến, Lương Đình hiếm khi mới nhớ tới cậu mà gọi điện thoại.

“Tôi đang ở CLB, phòng số 888.”

Anh ta không nói dài dòng, chỉ cần nhắc tên địa điểm là Kiều Vân sẽ hùng hục chạy đến.

Kiều Vân đã làm thế thật. Sau khi nhập vào trong cơ thể này, cậu được thừa kế một phần cảm xúc của nguyên chủ. Chuyện được Lương Đình nhớ tới làm Kiều Vân vô cùng hưng phấn, ngắt điện thoại nóng lòng cầm chìa khóa xe chạy xuống dưới tầng.

Lúc rút chìa khóa cậu vô tình làm rơi cuốn lịch, hôm nay ngày 19 tháng 7, là cột mốc quan trọng của nội dung cốt truyện.



Câu lạc bộ xa hoa trụy lạc, tiếng nhạc ồn ào được ngăn cách với bên ngoài bằng tầng cửa kính. Lương Đình ngồi phía trước cửa sổ, ngạo nghễ nhìn xuống đám nam nữ đang vặn vẹo trên sàn nhảy, vẻ mặt không dễ chịu cho lắm.

“Anh Đình, đợi thằng nhóc Kiều Vân đến đây bọn em sẽ dạy dỗ nó một trận. Hừ, dám bắt nạt cả chị dâu.”

“Anh Đình và chị dâu giận nhau để hâm nóng tình cảm, đâu đến lượt thằng nhóc Kiều Vân kia ngứa tay xen vào.”

Mấy ngày trước Lương Đình bị Tạ Bình xem nhẹ, Kiều Vân là đàn em đã chạy đến chỗ Tạ Bình để nhục mạ anh ta. Chưa quá hai ngày sau, chuyện này đã truyền đến tai Lương Đình.

Thực ra cốt truyện đã đi được một nửa nội dung. Kiều Vân bị đánh một trận, mặt mũi bầm dập đến xin lỗi Tạ Bình. Sau đó lại bị một đàn em khác của Lương Đình đánh thêm một trận nữa, nằm trong ngõ nhỏ không người hỏi han, điện thoại cũng bị cướp. Cậu gắng gượng qua một đêm như vậy, chân bị đánh dập không còn khả năng hồi phục, nửa đời sau thành người què.

Cậu ở nhà vốn không được coi trọng, sau khi què chân càng bị khinh rẻ, cuộc sống chật vật khó lòng tưởng tượng được.

Có điều nguyên văn chỉ dừng tại đây, còn kết cục cuối cùng của Kiều Vân lại không được đặt bút miêu tả.

Kiều Vân thở hồng hộc đẩy cửa bước vào, sợi tóc hơi ướt mồ hôi dính ngang trán, hai mắt sáng long lanh, nhanh nhẹn tìm bóng dáng của Lương Đình trong đám đông, chạy chậm đến.

“Anh Đình!”

Cậu vẫn chưa biết mình sắp đến thời khắc sinh tử của pháo hôi, ngửa đầu nhìn Lương Đình, mắt lấp lánh giống như mong chờ được khen thưởng.

Lương Đình là vai chính công, có bề ngoài vô cùng cuốn hút. Dáng người phải cao đến mét chín, vai rộng thắt lưng tinh tráng, khuôn mặt thành thục, thậm chí còn đeo thêm kính mắt. Cổ tay áo được xắn lên, hiện ra cánh tay nổi đầy gân xanh, đồng thời càng không thể che lấp được sự thật anh ta là người xấu, mặc đồ vest để giả bộ văn nhã.

Kiều Vân đứng trước mặt anh ta, một cánh tay anh ta cũng đủ nhấc cậu lên.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, cậu đứng ngược cửa không nhìn rõ mặt. Đến khi bước đến gần cửa sổ, ánh đèn nhấp nháy bên ngoài phủ lên mặt Kiều Vân, trong đầu Lương Đình chợt vù một tiếng.

“Anh Đình? Anh sao vậy?” Lương Đình tỉnh táo trở lại, Kiều Vân đã nghi hoặc quơ tay trước mặt anh ta.

Cậu chưa kịp dứt lời, cả người bị kéo về sau, cánh tay bị tóm chặt, nhấc lên.

Kiều Vân dáng người nhỏ nhắn, người bắt cậu lại cao to lực lưỡng, bắp cánh tay còn rắn chắc hơn đùi cậu. Cậu bị nhấc khỏi mặt đất, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khuôn mắt tái nhợt, ánh mắt mờ mịt nhìn Lương Đình.

“Đau quá…”

Kiều Vân đáng thương bị hai người đàn ông cao to kẹp ở giữa, cánh tay trắng nõn đối lập với màu da nâu sậm của đối phương, vừa vặn như lớp kem mềm nhũn ngon miệng được bao bọc trong lớp socola.

Lương Đình nuốt nước bọt làm hầu kết chuyển động, không hiểu sao lại thấy Kiều Vân hôm nay hơi khác biệt.

“Buông tay.”

Anh ta cảm thấy không cần phải sử dụng bạo lực với một Kiều Vân như thế.

Kiều Vân ngã ngồi xuống đất, đám đàn em khác tụ tập đến đây xem náo nhiệt, thoáng chốc đã vây kín cậu.

Cảnh tượng quen thuộc này làm Kiều Vân nhớ đến lời dẫn truyện, rốt cuộc hiểu ra hôm nay là ngày chết của cậu.

Chẳng trách tổ trưởng nói chỉ cần nhiệm vụ không bị phá vỡ quá 50% là được, nội dung cốt truyện đã đi gần hết, cậu còn gì nữa mà phá vỡ!

Tiếp theo chỉ cần… Chỉ cần bị đánh một trận, rồi ngồi trong hẻm tối một đêm, chân què là hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi nhận được 200 điểm.

Ngẫm lại cũng không thấy thiệt, sau khi rời khỏi thế giới, dùng 50 điểm trị què chân thì cậu vẫn kiếm lời 150 điểm đấy!