Tổ pháo hôi cục Xuyên Nhanh.
“Lão Lâm, nghe nói hai ngày trước có người mới đến chỗ ông báo danh?”
Cánh cửa lớn của văn phòng bị đá văng, người chưa bước vào mà tấm huy chương hoa tử kinh treo trước ngực màu vàng kim đã đập vào mắt.
Tóc đuôi sói ngạo nghễ, khuyên tai màu xám bạc, trên người mặc trang phục xung kích màu trắng, tấm huy chương hoa tử kinh đại diện cho thân phận thành viên cao cấp vô cùng chói sáng.
Anh ta là thành viên thường xuyên đứng đầu bảng xếp hạng của cục Xuyên Nhanh, không chịu lệ thuộc bởi bất kỳ tổ nào. Anh ta có thể tiến vào mọi nhiệm vụ, đồng thời hoàn thành một cách xuất sắc.
Ba chữ Tạ Trường Tô sáng lấp lánh, không một ai chưa từng nghe qua cái tên này, duy chỉ có người mới đến phỏng vấn kia.
Tạ Trường Tô thân là thành viên cao cấp, trong tay có rất nhiều đặc quyền mà những thành viên bình thường khác khó lòng tưởng tượng được. Lúc Kiều Vân xuất hiện trong nhóm phỏng vấn với gương mặt nửa tỉnh nửa mê, giám khảo tóc đuôi sói màu vàng cao cao tại thượng đã không kiềm chế được.
Nhưng tên nhóc thiếu tiền này rất ngốc, cậu không nhìn ra ám hiệu của anh ta.
Anh ta thẹn quá thành giận mới sử dụng tư quyền ném cậu đến tổ pháo hôi chịu khổ.
Tạ Trường Tô không định để Kiều Vân nhỏ nhắn này bước vào thế giới nhiệm vụ thật, cho nên ném người đến chưa được bao lâu anh ta đã xuất hiện.
Ban đầu anh ta chỉ muốn dọa tên ngốc này một trận, đoán chừng cậu ở tổ pháo hôi sẽ khóc sướt mướt chạy đến nhờ vả anh ta.
Thế nhưng đợi nguyên một ngày một đêm, người vẫn chưa thấy đâu.
“Đại nhân, hôm qua có một nhân viên mới đến báo danh tên Kiều Vân, ngài có chuyện gì không ạ?” Trên gáy lão Lâm đổ mồ hôi lạnh, không hiểu vị quan lớn này chạy tới đây làm gì, đừng nói định xách Kiều Vân đi chứ?
Không thể được! Bọn họ lâu lắm rồi mới có người mới, dù là Tạ Trường Tô cũng không được cướp người đi!
“Ừ, là thằng nhóc đó. Cậu ta bây giờ ở đâu, mau gọi đến gặp tôi.”
Tạ Trường Tô ngồi vắt chân trên ghế như một vị đại gia, ngón tay thon dài tùy ý nghịch một tấm huy chương màu bạc. Lão Lâm tinh nhanh liếc cái đã biết là hội chương của đệ nhất Công Hội, chỉ có thành viên Công Hội mới có được.
“Đại nhân à, Kiều Vân đã đi làm nhiệm vụ, giá trị tinh thần của cậu ta vẫn trong giai đoạn người mới, nếu tùy tiện cắt đứt quá trình làm nhiệm vụ thì sẽ tổn thương đến cậu ta, cho nên…”
“Đi làm nhiệm vụ?” Tạ Trường Tô đột nhiên ngồi thẳng người: “Là cốt truyện gì, đưa tôi xem chút.”
Lão Lâm nhanh nhẹn đưa nội dung cốt truyện của Kiều Vân đến, Tạ Trường Tô đọc thiết lập nhân vật từ đầu đến cuối. Anh ta đọc nhanh như gió, đến như đọc được dòng cuối cùng [Bị đánh què hai chân, không người hỏi han] rốt cuộc Tạ Trường Tô không bình tĩnh được nữa.
Thành viên tổ pháo hôi không giống với những thành viên tổ khác. Do là nhân viên đỡ đạn nên không được hưởng ưu đãi đặc thù, nếu bị thương trong thế giới nhiệm vụ thì sẽ không được giảm bớt, mà sẽ ứng trực tiếp lên cơ thể.
Kiều Vân bị què chân trong phụ bản thì sẽ là què chân thật. Thằng nhóc nghèo kia lấy đâu ra tiền trị chân!
“Lần đầu tiên làm nhiệm vụ ông đã đưa cậu ta cái này?” Lão Lâm bị chất vấn.
“Đây là nhiệm vụ có độ khó thấp nhất, quá trình cũng nhanh nhất, không chừng ba ngày là có thể đi ra.”
“Tôi muốn tiến vào, chuẩn bị cho tôi một chỗ.” Tạ Trường Tô đứng dậy: “Càng nhanh càng tốt.”