Sở dĩ Tô Tử Mặc không lập tức rời khỏi Bình Dương Trấn, chính là bởi vì muốn chờ Chu Định Vân.
Nếu như Chu Định Vân trở về Bình Dương Trấn, lại không tìm thấy Tô Tử Mặc, nhất định sẽ chuyển mục tiêu tới Tô gia.
Chiếu thư của thiên tử, có tác dụng dọa sợ các nước chư hầu, những chưa chắc sẽ có tác dụng đối với Luyện Khí Sĩ, huống chi là đệ tử của Bích Hà Cung, vốn là một trong năm đại tông môn.
Chu Định Vân không chết, Tô Tử Mặc cũng không yên tâm rời đi.
Giống như lời Tô Tử Mặc nói với Chu Định Vân, từ giây phút ta thả ngươi rời đi, ta đã biết ngươi sẽ trở về.
Chỉ là Tô Tử Mặc không biết, Chu Định Vân sẽ trở lại vào lúc nào.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ là do không yên lòng đối với Chu Định Vân, có lẽ là vì một loại tình cảm lưu luyến và ỷ lại đối với tòa phủ đệ kia, đối với tu hành trận, đối với một người nào đó.
Lần chờ đợi này kéo dài ròng rã nửa năm.
Nửa năm qua, Tô Tử Mặc cũng không vội vã tu luyện thiên thứ tư Phạt Tủy Thiên của Đại Hoang Thập Nhị Yêu Điển, mà vẫn tiếp tục tu luyện ba thiên đầu Tôi Thể, Dịch Cân, Đoán Cốt, cường hóa thân thể, tiếp tục luyện hóa tinh nguyên của Xích Diễm Quả vẫn còn tồn giữ ở trong cơ thể.
Cảnh giới của Tô Tử Mặc tăng lên cực kỳ rõ ràng, ba thiên đầu đã gần đạt tới mức đại thành.
Trong thời gian nhàn hạ, Tô Tử Mặc vẫn còn huấn luyện tiễn thuật ở trong tu hành trận.
Có thể bắn ra mười mấy mũi tên đều trúng trái tim, chính là kết quả sau nửa năm khổ luyện tiễn thuật.
Gϊếŧ chết Chu Định Vân, Tô Tử Mặc đã không còn bất cứ lý do gì để ở lại Bình Dương Trấn nữa, trong lòng ngược lại mơ hồ có chút mất mát.
Tô Tử Mặc trở lại phủ đệ, đứng ở cửa, nhìn cây đào ở cách đó không xa, ánh mắt mơ màng, thật lâu cũng không muốn rời đi.
Mây đen tan đi, ánh trăng như nước, hoa đào lả tả bay xuống, giống như buổi đêm hai năm trước, chỉ là người ấy đã không còn ở đây nữa.
Tô Tử Mặc hồi tưởng lại một bài thơ đã từng học qua:
“Hôm nay năm ngoái, cửa cài,
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi.
Mặt người chẳng biết đâu rồi,
Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông. “(Dịch thơ: Trần Trọng Kim”)
Thời niên thiếu, Tô Tử Mặc không hiểu ý cảnh bên trong bốn câu thơ này.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc đã mười chín tuổi, sự ngây ngô dần dần từ trên mặt biến mất, cũng rốt cục cảm nhận được loại cảm giác thẫn thờ cảnh còn người mất kia.
Tô Tử Mặc không có cách nào quên được, chính là đêm ấy, ở thời điểm hắn ngã lòng nhất, mê mang nhất, bất lực nhất, một nữ tử đứng ở nơi này, bên trong mưa hoa đào, dẫn hắn bước vào con đường tu hành.
Tô Tử Mặc cười cười, duỗi hai tay ra, chậm rãi đóng cổng phủ đệ lại.
Đóng cổng lại, đóng lại không chỉ là tòa phủ đệ này, còn đóng lại một đoạn ký ức vô cùng quý giá đối với Tô Tử Mặc.
Chỉ có ở thời điểm trùng phùng với người kia, cánh cửa ký ức này mới có thể mở ra.
Tô Tử Mặc luôn mong đợi tới ngày đó.
Sau một hồi lâu, bóng đêm buông sâu, Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, mắt đã khôi phục sự tỉnh tảo, từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ bằng da thú, cẩn thận phân biệt một chút, hướng về một phương hướng sải bước tiến lên.
Ở sau lưng hắn, một luồng hào quang xuyên qua sương mù.
Mặt trời đã mọc lên ở phía đông.
Một ngày mới đã bắt đầu.
...
Ở phía Tây Nam của Vương triều Đại Chu, có một khu vực cực kỳ nổi tiếng.
Nơi đây hàng năm có sương mù bao phủ, từ xa xa nhìn lại, giống như là bị vô số đám mây biến ảo khó lường bao vây lại, mờ mịt xuất trần, không giống như cảnh tượng ở nhân gian.
Có người tò mò xâm nhập vào bên trong sương mù, muốn tìm tòi hư thực, không qua bao lâu, sẽ trở lại nguyên chỗ.
Dần dà, thôn dân ở xung quanh cũng đều ý thức được, nơi này là chỗ cư trú của tiên nhân, phàm nhân không thể tiếp cận.
Mỗi một năm, ở bên trong nơi tràn ngập sương mù này, đều sẽ có mấy ngày, có thể mơ hồ trông thấy một dãy núi non, cao vυ't trong mây, nguy nga hùng vĩ.
Vào những thời điểm này, thôn dân ở xung quanh đều sẽ quỳ xuống hướng về phương hướng đỉnh núi, cầu nguyện năm nay mưa thuận gió hoà, thân thể khoẻ mạnh.
Một ngày này, có một vị thư sinh mặc áo bào màu xanh đến nơi đây.
Nói là một thư sinh, cũng không tính là chính xác.
Người này nhìn qua có khuôn mặt rất thanh tú, nhưng bên hông lại trông thấy có buộc một thanh trường đao, trên vai còn vác theo một cây cung lớn màu đỏ như máu, cách ăn mặc này có chút khác loại.
Thư sinh mặc áo bào màu xanh này không phải người khác, chính là Tô Tử Mặc đã rời Bình Dương Trấn lúc trước.
Cơ Dao Tuyết đoán không lầm, đúng là Tô Tử Mặc muốn bái nhập Phiêu Miễu Phong.
Một là vì Phiêu Miễu Phong ở trong mắt Cơ Dao Tuyết cũng lộ ra vẻ thần bí, tất nhiên là có chút chỗ không tầm thường.
Một mặt khác, Phiêu Miễu Phong cách Yến quốc gần nhất, nếu như có chuyện gì xảy ra, Tô Tử Mặc cũng có thể mau chóng chạy trở về.
Chỉ là ở trên bản đồ, Phiêu Miễu Phong chỉ được đánh dấu ở một vị trí đại khái, Tô Tử Mặc đi đến chỗ này, bước vào bên trong sương mù, nhưng làm thế nào cũng không tìm được vị trí của Phiêu Miễu Phong.
Tô Tử Mặc đi cả một ngày, đã đi mấy lần nhưng đều vòng trở về chỗ cũ, không có đầu mối gì hết.
Ở bên trong sương mù này, ánh mắt bị ngăn trở, tầm nhìn cực thấp, với thị lực của Tô Tử Mặc, cũng chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ ở cách khoangr mười mét.
Nơi đây giống như là một mê cung, ở trong sương mù quanh đi quẩn lại, nhưng vẫn không tìm thấy cửa ra.
"Kỳ quái."
Tô Tử Mặc đứng tại chỗ, nhìn màn sương mù ở không xa trước mặt, nhíu mày suy nghĩ.
Cơ Dao Tuyết đã từng nói với hắn, muốn bái nhập Phiêu Miễu Phong, còn khó hơn những tông môn khác rất nhiều, không chỉ là yêu cầu một người có linh căn hay không, đẳng cấp của linh căn thế nào, còn có những cửa ải khác, ngay cả rất nhiều Luyện Khí Sĩ cao giai đều không thể bái nhập vào trong đó.
Nhưng, đây cũng chính là chỗ mà Phiêu Miễu Phong hấp dẫn Tô Tử Mặc.
Nếu chỉ giống như Bích Hà Cung, chiêu thu đệ tử chỉ nhìn đẳng cấp của linh căn, tông môn như thế, cũng không chỗ nào thần kỳ ở trong mắt Tô Tử Mặc.
"Xem ra muốn bái nhập Phiêu Miễu Phong, thực sự là phải tốn nhiều sức lực."
Tô Tử Mặc đã mơ hồ đoán được, màn sương mù trước mắt này, có khả năng chính là ải thứ nhất để bái nhập Phiêu Miễu Phong.
Nếu như không qua được cửa ải này, chỉ sợ là Phiêu Miễu Phong ở đâu cũng không thể nhìn thấy, chớ nói chi là bái nhập tông môn.
Mắt thấy sắc trời đã dần tối, Tô Tử Mặc dự định tìm một nơi nghỉ ngơi một đêm, suy nghĩ phương pháp phá giải trước, rồi sáng mai mới quyết định.
Màn sương mù trước mắt này tất nhiên là có ý nghĩa nào đó, chỉ cắm đầu xông vào thì khẳng định không phải là biện pháp.
Ở cách nơi này không xa có một thôn nhỏ, có những người phụ nữ đang chuẩn bị cơm tối, có những người đàn ông cường tráng mới đi đốn củi trở về, có thợ săn mang theo con mồi về nhà, có hai lão già ngồi xổm ở cửa thôn, bày biện một bàn cờ trước mặt đấu cờ, còn có những đứa trẻ đang đuổi bắt đùa giỡn nhau ở trong thôn xóm.
Cảnh tượng vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Thấy cảnh này, trong lòng Tô Tử Mặc cảm thấy ấm áp, lộ ra nụ cười, bước nhanh đi đến thôn làng này.
"Lão bá, tại hạ là Tô Tử Mặc, là người Yến quốc, tối nay không có chỗ nghỉ ngơi, không biết có thể tá túc một đêm ở chỗ này hay không?" Tô Tử Mặc đi vào cửa thôn, nhìn hai lão nhân đang đánh cờ, khom người hỏi.
Hai lão già kia giống như là không nghe thấy, giống như là đang đắm chìm ở bên trong ván cờ, không có cách nào phân tâm.
Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, lại hỏi thêm một câu.
Hai lão nhân kia vẫn không nói chuyện, riêng phần mình cầm quân cờ trong tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm lên bàn cờ, thi thoảng đặt xuống một con, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Tử Mặc có chút xấu hổ.
Hai lão nhân này không trả lời, nếu như Tô Tử Mặc tùy tiện vào thôn, có vẻ là cũng không lễ phép.
Tô Tử Mặc cười cười, đang định quay người rời đi.
Bằng vào bản lĩnh của hắn, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, chỗ nào cũng có thể qua đêm.
Sở dĩ muốn vào trong thôn này ở nhờ, chỉ là bởi vì ở trong thôn làng này, Tô Tử Mặc cảm nhận được sự ấm áp của khói lửa nhân gian đã lâu không cảm nhận được.
Tô Tử Mặc đang định rời đi, trong lúc vô tình liếc qua bàn cờ trước mặt hai vị lão nhân, ánh mắt dần dần ngưng lại.
Ván cờ này rất kịch liệt, hai bên đang ở trong trạng thái giằng co, mỗi lần hạ một con cờ, nếu như có chút sai lầm nào, sẽ thua cả bàn.
Tô Tử Mặc nghĩ thầm dù sao cũng không có việc gì, không bằng xem hết bàn cờ này rồi lại đi, lập tức đứng ở bên cạnh xem đấu cờ.